Chap 4[Che Chở]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoongi yên tâm tiêu sái mở cửa xe, quay đầu hướng nhìn bóng lưng nhỏ gầy của Jimin lần cuối, khẽ thở dài rồi mới lên xe rời đi.

Thiếu niên kia từ nhỏ đến lớn toàn bộ đều một mực anh chăm sóc, lo lắng, anh thừa biết y vốn yếu đuối lại tự ti, lên trung cấp sẽ bị nhiều người khi dễ. Anh man mác niệm lại khi thiếu niên mới năm tuổi, lúc ấy hai cha con anh đang ở nhà thờ......

- Baba, Jimin ra ngoài chơi được không? - Hài tử giương ánh mắt nũng nịu nhìn Yoongi

- Jimin ngoan, cầu nguyện xong baba sẽ dẫn con đi chơi.

- Nhưng là Minie muốn bây giờ... baba cho phép Jimin a. - Hài tử lại tiếp tục nhỏ giọng cầu xin.

-Jimin, nghe lời baba. - Yoongi thở dài, ôn nhu xoa đầu hài tử nói.

Hài tử bắt đầu lộ vẻ mặt ủy khuất, bất đắc dĩ đành nghe lời Yoongi mà chắp hai tay cầu nguyện. Anh vì thái độ bướng bỉnh đáng yêu của y, không nhịn được liền lén lút mỉm cười.

-Mama, convkhông muốn cầu nguyện nữa, con muốn chơi tàu lửa. - Đứa trẻ bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

-ok, Hun nhà ta muốn đi đâu chơi cũng được.

-Hoan hô, hoan hô, mama của Hun là tuyệt nhất.

Hài tử ngay lập tức hé mắt quan sát hai mẫu tử đứng cạnh mình, đứa trẻ ấy hảo may mắn a, thực y cũng thích phải thường xuyên đi cầu nguyện, phải chi Yoongi được một phần của mẹ đứa trẻ ấy thì hay biết mấy, nhưng anh từ trước đến nay đều quản y rất nghiêm khắc.

Hài tử tiếc nuối nhìn bóng lưng hai mẫu tử họ rời khỏi cánh cửa nhà thờ to lớn, chán nản quay sang ngước cổ nhìn Yoongi vẫn đang nghiêm túc nhắm mắt cầu nguyện. Lợi dụng thời cơ đó, hài tử liền to gan rón rén đi khỏi cạnh anh, cảm giác được không bị anh phát hiện, hài tử tức khắc chạy vọt ra khỏi nhà thờ.

.........

-Vì chúa, chúng ta phải luôn để tâm được thanh thản, không phạm điềm xấu, luôn hướng điềm tốt......

Yoongi mệt mỏi, an tĩnh che miệng ngáp một hơi dài, anh liền nghĩ ngay đến phải dẫn hài tử kia đi chơi sau khi lễ cầu nguyện đã kết thúc, chắc hẳn y đã phải mong chờ lắm.

-Thôi chết, cậu chủ Park , Jimin biến mất rồi.- Bà vú từ nãy giờ đứng cạnh anh liền mấy chốc quay sang không thấy hài tử nhỏ bé kia, liền hốt hoảng.

Yoongi lập tức kinh ngạc, sốt ruột lo lắng, miệng liền thất thanh gọi lớn, đi tìm bóng dáng nhỏ bé của hài tử.

Anh lúc này chẳng khác gì một kẻ trắng tay, trên gương mặt nửa tức giận, nhưng lo lắng vẫn chiếm nhiều hơn phân nửa. Anh một mạch chạy ra ngoài, quên mất cả chiếc áo khoác trên ghế, vú đành phải cầm giúp rồi cùng anh kiếm tìm hài tử kia. Cho đến nghe thấy thanh âm xôn xao, chửi mắng cách nhà thờ không xa...

-Mày là con nhà ai? Hỗn xược, dám đánh con trai tao. CHÁT!

- Minie thực sự....không có.- Thiếu niên bị giáng xuống bạt tai rất lớn, mất thăng bằng tự động ngã xuống đất, ôm bên má ửng đỏ khóc nức nở kêu oan.

-Còn chối? Xem ra hôm nay mày nên được dạy dỗ lại.

Hài tử nhắm chặt hai mắt, cuộn tròn mình chuẩn bị cho giáng đòn tiếp theo từ người đàn bà to béo trước mặt.

- Ách, cậu là ai, dám cản trở tôi.

- Tôi là baba nó, vì cớ gì bà lại đánh con tôi. - Yoongi hung hăng giữ chặt cổ tay bà, lạnh lùng nói.

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, hài tử ngạc nhiên mà mở tròn mắt, là Yoongi

-Jimin , con đã ở đâu, chúng ta tìm con rất lo lắng a. - Vú ôm chầm lấy thiếu bé nhỏ nằm trên mặt đất, lo lắng không thôi.

-Jimin không sao ạ.- Thiếu niên nức nở.

-ngốc này, chúng ta tưởng rằng con đã chạy mất rồi.- Vú ôn nhu chùi những giọt nước mắt trên gương mặt bé nhỏ của hài tử.

-Đưa Jimin vào xe.- Yoongi lạnh lùng ra lệnh cho vú

-Jimin , đi con. - Vú ấp úng hướng thiếu niên sai bảo.

-ĐỨNG LẠI. Thằng ranh con đó đánh con tôi, nó phải chịu trách nhiệm.- Mụ đàn bà hét lớn.

-Jimin nhà tôi chưa bao giờ đánh người. Chị có bằng chứng không?- Anh tuyên bố.

-Tôi.... tôi....

-Mẹ ơi, chính nó, chính nó đã đánh con, nó xô con xuống mà.- Đứa trẻ béo ục ịch từ nãy núp sau lưng người đàn bà ấy bây giờ mới chịu mở miệng lên tiếng.

-Cậu nghe thấy rồi đó. Trẻ con không biết nói dối, cậu làm sao đây, còn không mau để tôi dạy dỗ lại con của cậu.- Ả nhếch môi dẻo miệng.

Hài tử khẽ trực rơi nước mắt, quả là oan ức đi, y chính là không hề làm chuyện đó, tại sao đứa trẻ ấy lại vu khống y.

-Jimin, con có thực đã đánh bạn không?- Vú tra hỏi.

-Jimin thật sự không làm.. - Thiếu niên nức nở.

-Thôi được, Minie không làm. Đừng khóc. - Vú ôm chầm hài tử vào trong lòng, xoa đầu an ủi.

Yoongi ánh mắt đầy nghi ngờ, chậm rãi tiến tới đứa trẻ ấy.

-Chính xác là Jimin nhà chú không đánh con, có phải không?

Đứa trẻ sững người trước câu hỏi của anh, liền cứng ngắt không dám mở miệng trả lời. Mụ đàn bà thấy con mình bị cậu nam nhân kia tra hỏi, liền đứng ra bảo vệ.

-Con tôi dạy dỗ rất kỹ, thế nào mà nó lại dám nói dối?

-Hứ...Vậy sao?- Yoongi nhếch môi cười hiểm, hai người họ vì bị nụ cười ấy mà trợn mắt hiếu kì.

-Nói đúng hơn là con chị hành động trước. Chị nhìn xem, đứa trẻ nếu thực sự là bị con tôi đánh, tại sao trên gương mặt hay trên cơ thể nó không có chút vết thương nào, ngược lại.....- Yoongi nhanh chóng bế Jimin từ vòng tay của vú

-Tại sao vết thương này lại ở trên tay của con tôi, vốn dĩ trước đây nó chưa hề có, lại còn vết thương rất mới.- Yoongi chỉ thẳng vào vết cào cấu trên cánh tay nhỏ gầy của y, hài tử hốt hoảng bị anh phát hiện liền rụt rè đưa tay đem giấu.

-Cậu.. cậu... Con, nói cho mẹ biết, là ai làm. - Mụ đàn bà nhăn nhó quay sang đứa trẻ ấy.

-Con.... con...... Oa..Oa... - Đứa trẻ đột nhiên bị hỏi dồn, không còn đường thoát liền cất thanh khóc lớn.

Yoongi thở dài, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt đứa trẻ ấy.

-Con nói đi, là sự thật như vậy.

-Mẹ, con sai rồi, là con đã đánh bạn, nhưng vì.... hức... vì sợ mẹ biết sẽ sinh khí... nên... con đổ lỗi cho bạn...- Đứa trẻ bấy giờ mới thút thít nhận lỗi.

-Trời ơi là trời, đứa con này, thiệt là....- Mụ đàn bà nổi đóa.

-Con sai rồi.... lần sau sẽ không như vậy nữa, con... con.. là .. ngỡ bạn là nữ hài tử.. bạn hảo xinh đẹp a.. nên... nên... đến chơi với bạn... khi biết bạn thực là nam ... cho nên...đã khi dễ bạn.

- Cái gì?

Mọi người bốn sáu con mắt quay sang nhìn nhau một cách ngạc nhiên, lý do thật ấu trĩ, chỉ vì thiếu niên giống nữ nhân nên khi dễ sao. Yoongi dồn hết ánh nhìn đầy lo lắng vào Jimin , tự hỏi thiếu niên mới còn nhỏ như vậy, y đã bị người khác ức hiếp, sau này lớn lên sẽ như thế nào.

-Tôi thành thật xin lỗi cậu, tôi là mẹ nó mà nuôi dạy con không tốt, thực xin lỗi.. thực xin lỗi.- Mụ đàn bà liên tục cúi đầu.

-Không sao. Tôi đi trước.- Yoongi lạnh lùng ly khai, thiếu niên cảm nhận được sắc mặt anh không được tốt, liền cúi đầu cảm thấy có lỗi.

-Tốt rồi, sự việc đã được sáng tỏ. Tiểu tử này, lần sau không được chạy lung tung nghe chưa?- Vú an tâm khuyên răn y.

- Dạ vâng...- Thiếu niên mỉm cười gượng gịu, nhưng mấy chốc nụ cười liền vụt tắt, khi thấy Yoongi vẫn im lặng lái xe từ nãy giờ không nói lời nào, liền cúi đầu nhịn không cho hốc mắt nhỏ giọt.

=========

-Ư" vú đi nấu cơm, Minie hôm nay muốn ăn gì a, cơm gà hay súp cua.

-Vú nấu gì cũng ngon... Minie ăn cái gì cũng được...- Jimin lém lỉnh trả lời.

-Tiểu tử này, nếu vậy vú sẽ nấu những món Minie thích, được không?

- Dạ vâng.

Hài tử chậm chạp đi đến thư phòng Yoongi , trong lòng bất an, sợ hãi đứng trước cửa, một lúc lâu liền vươn bàn tay run rẩy gõ cửa.

-Baba, là Minie ạ.

Chờ mãi không thấy thanh âm trả lời, thiếu niên khẩn trương lo sợ đẩy cửa phòng.

- Baba...

Jimin chậm rãi tiến vào, trong phòng một mảng tối đen, ánh mặt trời rọi chiếu lên gương mặt anh tuấn của Yoongi đang ngồi trên bàn làm việc suy tư.

Thiếu niên sợ sẽ làm phiền đến anh, định khép cửa ra ngoài thì thanh âm nghiêm minh ấy vọng lên.

-Jimin

-A

-Con vào đây, đóng cửa lại.-Yoongi thanh âm sắc bén ra lệnh.

Jimin nghe lời nhẹ nhàng khép cánh cửa, sải chân bước đến bên cạnh chỗ Yoongi đang ngồi. Anh xoay người nhìn thân hình nhỏ bé trước mắt đang cúi đầu sợ hãi.

-Tại sao con không nghe lời baba?-Anh hỏi.

-Baba.... Jimin...-Thiếu niên vẫn cúi thấp đầu.

"Bộp! Bộp". Yoongi đột nhiên vung tay đánh vài cái vào mông hài tử, lực đạo không mạnh cũng không nhẹ nhưng cũng đủ làm cho y run rẩy mà nức nở.

-Baba... - Hài tử khóc lớn.

-Baba đã dặn sao? Con có biết baba đã lo lắng, chạy khắp nơi để đi tìm con có biết không? Baba sẽ đánh cho đến khi nào con nhận lỗi thì mới thôi.

-Baba... đừng mà.. Minie .. biết sai rồi, xin lỗi baba.. -Thiếu niên nước mắt ngắn dài không ngừng mở miệng nhận lỗi, chỉ mong anh đừng nổi nóng mà đánh y nữa.

Yoongi đau đớn ngừng lại, quỳ gối đưa tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé đang khóc lóc kia.

- Rồi Rồi đừng khóc nữa, Jimin hứa với baba lần sau không được làm sai nữa, có được không?

-Nae , Con xin lỗi đã làm baba lo lắng.-Thiếu niên cũng đưa bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy chiếc áo của anh.

-Ngoan , Minie ngoan. Baba cũng xin lỗi vì đánh con.- Yoongi ôn nhu chùi lấy giọt nước mắt còn đọng trên gương mặt thiếu niên.

-Minie sai, Minie như vậy là đáng.-Thiếu niên lắc đầu giải thích.

-Tiểu tử ngốc, vú chắc cũng đã nấu cơm xong rồi, chúng ta xuống dùng cơm đi, có được không?

Thiếu niên gật đầu mỉm cười, mũi vẫn còn sụt sịt vài giọt, đưa tay cho Yoongi nắm lấy đi xuống lầu dùng bữa trưa.

Yoongi thở dài, trong đầu vẫn cảm thấy hối hận không thôi, năm đó chỉ vì sinh khí vì thiếu niên kia không nghe lời mà lỡ tay đánh đứa trẻ tội nghiệp ấy, anh đảm bảo lần đó là lần đầu cũng như là lần cuối cùng không nên để cho y phải chịu đau đớn nào. Thế nhưng thiếu niên càng lớn càng bị người khác khi dễ không thôi, mà y bản tánh lại tự ti nhát gan, không ngừng cho rằng bản thân phải làm sai gì đó mới bị như vậy nên liên tục nhận lỗi.

Anh giằn vặt suy nghĩ rằng ngày hôm qua không biết Jimin y đã làm gì mà bị thằng khốn Jungkook kia đánh tả tơi, y có sợ sệt không, có đau đớn không? Anh chỉ hận không thể đánh hắn chết đi cho xong, dù sao hắn vẫn còn đang tuổi đi học, đành phải nhẫn nại không được động tay động chân nhiều.

"Bang" một tiếng, Yoongi càng nghĩ càng nổi điên không thôi, giận cá chém thớt mà đánh vài cái lên bánh lái.

-Tít.tít.tít...... Alo, thư ký Kim, hôm nay tôi sẽ đến công ty trễ một chút, toàn bộ bản thảo cô cứ để hết trên bàn làm việc cho tôi, nói với ông Michael hẹn bữa khác sẽ bàn bạc công việc.

-Park tổng, có chuyện gì sao?

-Chuyện riêng thôi.

-Vâng ạ.

Rút tai phone ra, Yoongi lạnh lùng nhấn ga đi về phía trước.

Cạch- Anh đóng sầm cửa lại, điểm dừng xe ngay trước mắt là một bệnh viện nổi tiếng quen thuộc. Cho tay vào túi áo khoác, bước đi đến khoa tâm thần. Đẩy cánh cửa, một người phụ nữ đầu tóc rối bù đang ôm chân ngồi co mình ở góc tường, bên cạnh còn có một cô y tá trẻ trung.

-Y tá, cô ấy sao rồi.-Yoongi nhìn lướt qua cơ thể đang ôm mình kia rồi quay sang hỏi.

-Chậc, cô ấy vẫn cứ như vậy thôi, liên tục đòi con mình. Có đêm lại chạy ra khỏi phòng, sang bên khoa sinh sản ôm lấy một hài tử rồi mang trở về, khi chúng tôi chạy tới giành lại thì la hét dữ dội. -Cô y tá bất đắc dĩ lắc đầu, tường thuật.

-Vậy có nghĩa là cô ấy vẫn chưa hồi phục?- Yoongi hỏi.

P/s: nhiều người hỏi Au Jimin là người thế nào mà lưỡng tính là gì thì Au trả lời luôn là đó là người có thể quan hệ tình dục với cả Nam lẫn nữ nhé, và Jimin lâm vào tình trạng ấy là cậu bé mang hình hài xinh xắn yếu đuối như con gái và không được mạnh mẽ như những người cùng trang lứa , còn về Yoongi thì khỏi nói rồi fic này đúng chất đường tổng nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro