_Chương 1_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Nhất]
Ánh mặt trời buổi sớm xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào bên trong phòng khách của một biệt thự xa hoa, người hầu mặc áo trắng vẫn còn đang quét tước phòng. Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ thể thao đi từ cửa vào, trên trán hắn rõ ràng vẫn còn mồ hôi chưa lau đi, khí sắc hồng nhuận xem ra tinh thần vô cùng tốt

-Buổi sáng tốt lành thiếu gia

Quản gia Trung bá cung kính ân cần hỏi thăm hắn. Hắn gật đầu xem như là chào hỏi, bước về phía sô pha trong phòng ngồi xuống.

-Thiếu gia đây là báo hôm nay

Một tiểu nữ giúp việc một thân đeo tạp dề cung kính đem báo để tới trước mặt hắn. Hắn cầm lấy báo bắt đầu xem, người hầu lại lập tức đưa cà phê lên. Hắn vừa uống vừa xem giống như lưu nhàn, nhưng tầm mắt lợi hại lại xem đúng tin tức quan trọng nhất. Trong chốc lát, trên thang lầu tạo hình chữ T cổ điển rất khác biệt xuất hiện một chàng trai mặc áo tơ tằm màu trắng, chậm rãi đi xuống lầu. Cậu có được một dáng người thon dài mảnh khảnh, một đầu tóc nhuộm thành màu đỏ như lửa chói mắt, vừa mô đen lại tao nhã bước về phía phòng khách. Tuy là sáng sớm, nhưng trên ngũ quan sắc sảo của cậu đã đủ mọi màu sắc của đồ trang điểm, cả người tản ra từng trận vị nước hoa nồng đậm.

-Buổi sáng tốt lành, thiếu phu nhân.

Trung bá nhìn thấy cậu thì hơi hơi hạ thấp người chào hỏi. Cậu nghe thấy tiếng nhưng không hề hưởng ứng, ngạo mạn hướng thẳng phía trước mà đi, hai mắt từ đầu tới đuôi chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi trên sô pha.

-Young! Tối hôm nay phu nhân chủ tịch tập đoàn Hoa Thái muốn tổ chức yến tiệc sinh nhật ở Quân Duyệt,nếu hôm nay anh tan tầm sớm một chút...

-Tối hôm nay công ty phải họp , không có thời gian

Ánh mắt hắn thủy chung nhìn chằm chằm tờ báo, ngay cả mắt cũng lười liếc nhìn cậu một cái

-Lần trước em bảo anh cùng em tham gia buổi triển lãm châu báu của phu nhân tổng tài tập đoàn Tống thị anh cũng hỏi công ty phải hộp, lần này cũng như vậy. Vì sao mỗi lần em hẹn anh thì anh đều không có thời gian vậy

Giọng điệu hắn lạnh lùng nói

-Tôi thật sự không có thời gian

Vẫn là không nâng mắt nhìn cậu. Cậu tức giận, mân khóe miệng vọt tới trước mặt hắn thô lỗ đoạt lấy báo trong tay hắn

-Em mặc kệ, hôm nay bất luận như thế nào anh cũng phải cùng em đến tham gia cái yến tiệc sinh nhật kia.

Rốt cục người đàn ông hơi hơi ngẩng đầu, ngũ quan tuấn mỹ bức người vẫn duy trì một thái độ thờ ơ

-Trả lại báo đây cho tôi

Ngữ khí bình thản giống như khoảng lặng trước cơn giông. Cậu thấy thái độ lãnh đạm này của chồng nhất thời chịu không nổi kích thích khóc lóc om sòm lên, dùng tay xé nát tờ báo.

-Em không trả trừ phi anh đồng ý tối hôm nay đi cùng em....

-Tôi đã nói rồi tôi không có thời gian

Người đàn ông nhíu đôi mày anh tuấn, giọng điệu thập phần không kiên nhẫn. Câu này không biết hắn phải nói bao nhiêu lần nữa cậu mới hiểu được đây.

-Không có thời gian? Anh lúc nào cũng không có thời gian, chúng ta kết hôn suốt bảy năm. Tuấn Chung Quốc, ruốt cuộc là anh đã làm chồng người ta như thế nào?

Tiếng chất vấn bén nhọn chói tai, những người hầu đang bận rộn ở đó cũng đều có biểu tình giả vờ có tại như điếc. Chuyện khắc khấu như vậy cơ hồ mỗi ngày đều trình diễn, bọn họ đã thành thói quen rồi.

Nhìn tờ báo đã thành mảnh vụn, người đàn ông có thân hình cao lớn kiện mỹ từ sopha đứng lên mặt không chút thay đổi lướt qua bên người vợ xoay người đi lên lầu. Cậu ở phía sau anh gào thét

-Anh muốn đi đâu?

-Tắm rửa

Chỉ ngắn gọn hai chữ, không mang theo tia độ ấm nào. Cậu không cam lòng đuổi theo đến đa nghi mà chất vấn

-Không phải anh có người khác ở bên ngoài đó chứ? Không phải anh rất muốn một cước đá tôi ra khỏi cái nhà này sao? Tôi biết anh chưa từng yêu tôi nhưng Tuấn Chung Quốc tôi nói cho anh biết, anh đừng vọng tưởng sẽ ly hôn được với tôi. Cho dù chết, tôi cũng phải chiếm lấy vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Tuấn này , đời này anh đừng mơ tưởng thoát khỏi tôi.

-Đủ rồi! V!

Hắn lãnh khốc nhìn cậu

-Nếu cậu còn muốn tiếp tục ở lại trong cái nhà này thì hãy chừa chút tôn nghiêm cho chính mình đi

Cậu kích động phản bác

-Là anh làm tôi không giữ được tôn nghiêm , tôi có ngày hôm nay còn tất cả không phải đều là nhờ anh ban tặng

Người đàn ông căn bản cảm thấy ngay cả liếc nhìn cậu thêm một cái cũng đều dư thừa nên mặc cậu giống như người đàn bà chanh chua đứng đó rống to còn mình thắng một mạch rời đi

-Tuấn Chung Quốc!!!! Tôi hận anh

Tiếng oán hận quanh quấn trong phòng khách xa hoa, nhóm người hầu vụng trộm đánh giá nam chủ nhân không khống chế được kia. Thiếu phu nhân của bọn họ thật sự rất đẹp nhưng trong cái đẹp lại tràn ngập ngạo mạn cùng vênh mặt hất hàm sai khiến làm người ta chán ghét.

-Nhìn cái gì , tiếp tục làm việc cho tôi

Cậu đem tức giận của mình trút lên người những người hầu không liên can bên cạnh. Mọi người không dám nhiều lời một tiếng, nhất thời những người vừa nhìn không chớp mắt bây giờ cũng không dám lại liếc nhìn cậu thêm cái nào, đỡ phải đợi lát nữa tai bay vạ gió lại hướng tới. Lúc V đang đầy mình lửa giận không có chỗ phát thì một cậu bé đang từ phòng mình đi ra hướng về phía phòng khách dưới lầu đi tới, ngũ quan tuấn mã hoàn toàn là phiên bản của Tuấn Chung Quốc. Cậu bé nhìn thấy vẻ mặt mẹ thần sắc không tốt thì hơi chần chừ, trong lòng dâng lên một cỗ xúc động rất muốn lập tức xoay người trở về phòng. Nhưng không còn kịp rồi, cậu đã nhìn thấy cậu bé, tức giận tà nghễ cậu.

-Thằng nhóc thối mày câm điếc sao? Nhìn thấy tao sao không chào hỏi

-Mẹ, chào buổi sáng

Cậu bé bị quát thì cứng ngắc gật gật đầu muốn lướt qua cậu để đi vào phòng bếp. Mà V tựa hồ là đang muốn tìm được bao cát trút giận, cũng không quan tâm đó vẫn là một đứa bé sáu tuổi, là đứa con chính mình đã mang thai 10 tháng sinh ra, cậu một cái tát liền hướng lên khuôn mặt nhỏ nhắn

"BA"

Cậu bé co rúm lại muốn tránh, lửa giận của cậu càng lớn hơn. Vừa tức giận vừa cảm thấy khoái ý được đánh vào khuôn mặt quá giống chồng cậu thế này, thật giống như đang trút giận lên bản thân hắn ta. Cậu kéo lỗ tai con mình thật mạnh.

-Mày thật sự là giống y như ba mày chọc người ta chán ghét

Cậu bé nhịn đau xuống quét mắt về phía mẹ mình trong con ngươi tất cả đều là hận ý,  V quả thực không thể chịu đựng được con nhìn cậu như vậy. Vì sao hai cha con này đều cùng một dạng, đều có một loại ánh mắt giống như đang nhìn một sinh vật nào đó rất đáng ghét khiến phẫn nộ đã chiếm hết lý trí của cậu mà giống như nối cơn điển trách cứ con mình. Người hầu thấy thế muốn nhúng tay cũng không dám, Trung bá thấy nam chủ nhân bắt đầu giáo huấn con càng ngày càng quá mức, rốt cục nhịn không được mở miệng khuyên can.

-Thiếu phu nhân được rồi, được rồi đừng đánh nữa, tiểu thiếu gia chỉ là một đứa nhỏ

-Cút ngay! Nó là con tôi,tôi muốn đối đãi với nó như thế nào là chuyện của tôi, tất cả các người đều cút sang một bên hết cho tôi!

Đứa bé đáng thương...khi ba cậu lại hiện thân lần nữa, ngăn người mẹ bệnh tâm thần của cậu lại thì hai gò má cùng lỗ tai của cậu đã sớm sưng đỏ không chịu được. Trong hốc mắt cậu mang nước mắt trốn trở về phòng để người hầu bôi thuốc cho cậu ,trong lòng không ngừng nghĩ. Nếu cậu không có người mẹ này thì thật tốt biết bao.

----------------------------

[NHỊ]
-Tầm tiểu thư, đây đều là hàng mới của năm nay nga~ nhất là cái váy Lace hồng nhạt này, còn có cái áo khoác Glan này, mặc lên người con mèo yêu quý của cô nhất định thực đáng yêu.

Trong một nhà hàng xa hoa, Kim Tại Hưởng bày hết những kiệt tác của mình lên bàn, nước miếng tung bay giới thiệu với nữ khách hàng ngồi đối diện. Nữ khách hàng ung dung ngồi với dáng vẻ sang trọng, trong lòng ôm một con mèo Ba Tư béo mập màu trắng. Cậu mở một cửa hàng bán trang phục cho vật cưng trên Internet, là chủ tịch kiêm giám đốc, là người thiết kế kiêm thợ may và cũng kiêm luôn nhân viên cửa hàng, hy vọng một ngày có thể mở rộng thành một cửa hàng thật sự ngoài, sau đó tuyển thêm vài người. Aishh nhưng đừng nghĩ cậu tự tay may quần áo mà hàng không được tốt nha, cậu có thể cam đoan rằng những tác phẩm của cậu mỗi một bộ đều là hàng tinh xảo nha. Hai người hẹn gặp mặt trong sảnh của một nhà hàng Tây cao cấp, vì đạt thành vụ làm ăn với vị khách hàng lớn này, cậu đã vét hết tất cả hòm bảo bối của mình để mang đến. Trầm tiểu thư nhìn thấy mấy trang phục quần lót siêu đáng yêu này, yêu thích đến không nỡ buông tay mà lấy từng cái từng cái ướm tới ướm lui ở trên người con mèo yêu quý của mình. Tại Hưởng càng thêm ra sức quảng cáo những trang phục quần lót quần, váy đến những đôi giày nhỏ, mũ quả dưa, còn có một đống ba lô nhỏ đáng yêu cho vật cưng. Trong lòng đang tính toán, nếu hôm những quần áo mang đến đây mà Trầm tiểu thư đều thích ha ha, vậy quả thực cũng gần bằng nửa tháng làm công rồi.

-Đều thực không tồi. Được rồi, tất cả những thứ hôm nay cậu mang đến tất cả tôi đều....

Kim Tại Hưởng nghe vậy hưng phấn chỉ thiếu chút nữa là không nhảy dựng lên hoan hô, nụ cười trên mặt cậu đã rộng đến mang tai rồi. Khi đang định mở miệng nói lời cảm tạ thì cách đó không xa lại truyền đến một trận tiếng ồn xôn xao, có người thét chói tai.

-Chạy mau ah!!!!! Có bom!!!!

-Bom?

Kim Tại Hưởng kinh hãi hoảng sợ từ trên ghế nhảy dựng lên, Trầm tiểu thư cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Chỉ thấy trong nhà hàng nhất thời hỗn loạn thành một đoàn kêu la chạy trốn, cái bàn bị va chạm cũng lệch đi lung tung. Mỗi người vội vã hướng cửa chính mà chạy đi, làm cửa chính của nhà hàng chất như nêm cối. Đám người nhiễu loạn như thế, con mèo yêu quý của Trầm tiểu thư cũng không chịu yên không ngừng giẫy dụa muốn thoát khỏi sự ôm ấp của chủ nhân.

-Bảo bối đừng sợ, mẹ sẽ mang con rời khỏi nơi này

Trầm tiểu thư vội vàng trấn an con mèo yêu quý , rồi cũng chạy về phía đám đông mà ra ngoài

-Uy...Uy...Trầm tiểu thư, cô không cần đám quần áo này nữa sao?

Tại Hưởng kêu, một bên dùng tốc độ nhanh nhất để bỏ tất cả tâm huyết của mình trên bàn vào trong túi xách. Bên cạnh không ngừng có người chạy qua, vài lần thiếu chút nữa cậu đã bị đụng ngã. Biết rõ không nên để ý những món đồ ngoài thân này, nhưng mà mỗi một bộ quần áo đều là hao phí rất nhiều công sức của mới hoàn thành xong, cậu thật sự không nỡ bỏ lại. Đúng lúc này bên tai truyền đến một tiếng vang chói tai, ngay sau đó , dưới chân chấn động. Cậu cảm thấy mình thiếu chút nữa đã ngã văng ra ngoài. Quả nhiên có bom! Rốt cuộc cậu bất chấp những trang phục vật cưng còn chưa kịp thu xong mà theo đám người nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cầu thang

"PHANH"

T iếng nổ mạnh thứ hai truyền đến, lần này âm thanh càng gần, đám người càng thêm thét chói tai không thôi. Cậu không cẩn thận va vào một người, té ngã trên đất, đồ trong túi cũng rớt ra ngoài rơi vãi khắp nơi. Mà người va vào cậu cũng vô cùng chật vật, túi xách quý giá rơi trên mặt đất cũng bị người ta giẫm tới giẫm lui

-Cậu mù sao, ra đường không mang theo mắt à?

Ở đối phương vừa mở miệng liền mắng. Tại Hưởng cũng bất chấp rằng không phải lỗi của cậu, mà chỉ vừa kiểm tra hàng hóa vừa liên thanh giải thích . Lại truyền đến một tiếng nổ mạnh chói tai nhà hàng bị cháy, cậu nghĩ rằng chạy trối chết quan trọng hơn cũng quản không được mấy thứ này nữa. Ngẩng đầu lên đang muốn nói một tiếng với đối phương, không dự đoán được sau khi nhìn thấy người con trai kia cậu hoàn toàn giật mình đến ngây ngẩn cả người

-Gương mặt này....

Người con trai kia cũng ngây ngốc, nhưng lúc này thật sự không phải thời cơ thích hợp để hỏi thăm, trong nhà hàng lại truyền đến tiếng nổ mạnh làm người ta sợ hãi. Hiện trường cũng trở nên vô cùng đáng sợ, tất cả những đồ vật thủy tinh đều bị rơi vỡ, Tại Hưởng theo phản xạ cầm lấy túi xách che ở trên đầu để bảo hộ chính mình nhưng không còn kịp rồi. Trên lầu đã bị xung lượng nổ mạnh làm vách tường của phòng bên cạnh vỡ vụn ra, những vật liệu gỗ, vôi vữa như mưa ào ào rơi xuống.

Cậu cũng tránh không được mà bị đánh trúng, chịu đựng đau, liều chết mà chạy xuống nhưng không đợi cậu chạy được đến phạm vi an toàn thì một tiếng nổ thật lớn lại vang lên. Cậu có cảm giác cái gáy rất đau, trước mắt tối sầm, giây tiếp theo liền mất đi tất cả tri giác

---------------------

[TAM]

-Kim phu nhân bị gãy xương chân, gáy bị va đập mạnh. Trên người cũng có không ít da bị trầy, vết thương bên ngoài tuy nhiều nhưng hẳn là không có gì trở ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn rất nhanh có thể hồi phục

-Ân

Một giọng nói lạnh lùng lọt vào lỗ tai của Kim Tại Hưởng, trong ý thức hỗn độn của cậu giãy dụa muốn mở hai mắt ra nhưng hai mí mắt phảng phất như bị nhựa cao su dính lại, căn bản không thể khống chế.

-Vì sao cậu ta còn chưa tỉnh lại?

Lại là tiếng nói cực kỳ lạnh như băng, nghe qua thì tuổi còn trẻ nhưng sự không kiên nhẫn trong giọng nói lại khiến cho lòng của cậu co rụt lại

-Đây là chỗ bị thương phiền nhất trên người cậu, gáy của Kim phu nhân đã bị va chạm mạnh, xuất hiện chút máu bầm hẳn là não bị chấn động sẽ để lại di chứng, trước mắt chỉ có thể quan sát kỹ lưỡng....

Là ai đang nói chuyện vậy? Kim Tại Hưởng cố gắng nghe rõ tiếng nói xa lạ đang truyền đến bên tai, đó là ai ? Cậu bị sao vậy? Vì sao toàn thân từ trên xuống dưới đều khó chịu chết đi được thế này?

-Tuấn tiên sinh yên tâm đi, Kim phu nhận phúc lớn mạng lớn, có câu cát nhân ắt có thiên tướng, nhất định cậu ấy sẽ không có việc gì đâu

Tuấn tiên sinh? Kim phu nhân? Ai thế?
-------------------
END C1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kookv