Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kiểm tra sức khoẻ, mấy người kia đều không có chuyện gì lớn, ngược lại Taehyung vẫn luôn mạnh mẽ chống đỡ không ngã xuống, trên người có vài vết phỏng, mặc dù không tính là nghiêm trọng, nhưng nghĩ lại cảnh tượng lúc đó cũng đủ kinh khủng.

Bất quá cũng may, lần này coi như có kinh sợ nhưng không nguy hiểm, ngoại trừ hít vào quá nhiều khói đặc, trong một thời gian ngắn không thể nói chuyện, căn bản là không đáng ngại.

Jungkook và Taehyung được sắp xếp nằm chung một phòng bệnh, người này chưa tỉnh hồn, người kia sau khi đánh một giấc lại khoẻ như vâm, chưa xuống giường đã nói Kim Dahyun mang máy vi tính của y tới, cô nương nhà người ta tức giận đến mắt đều đỏ, sau đó còn có Park Jihoon suốt đêm ngồi máy bay chạy tới, mặt đen tuyên bố tất cả mọi chuyện ở công ty tạm thời do hắn tiếp nhận, ông chủ an tâm dưỡng thương.

Taehyung nghe nói như thế, dĩ nhiên không phục, thế nhưng cuống họng của y bị phá hư, vẫn nói không ra được một câu đầy đủ, chỉ đành phải bất đắc dĩ tuỳ hắn vậy. Park Jihoon trấn an ông chủ cáu kỉnh, trước khi đi còn ngoảnh đầu lại nhờ Jungkook ở giường bên trông coi y cho kĩ, đừng để y làm bừa.

Lúc này Jungkook thiếu Taehyung một nhân tình to như trời, dĩ nhiên cũng liền gật đầu, trái lại Taehyung khó chịu, đánh một hàng chữ trên điện thoại di động: "Dựa vào cái gì muốn hắn quản tôi?"

Park Jihoon cực kì ăn ý làm như không nhìn thấy liền bỏ đi, để lại hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ trong bầu không khí xa cách, sau đó vẫn là Jungkook không chịu nổi trước tiên, đánh hai chữ trên điện thoại di động nhắn cho y: "Cảm ơn."

Taehyung chậc một tiếng, trả lời: "Cậu không cần cảm thấy nợ tôi cái gì, nếu cậu chết, Beomsoo chắc chắn sẽ rất khổ sở."

Jungkook nhìn y một cái, lại nói: "Chuyện lần này, trước tiên không cần nói cho cậu ấy biết, tránh cho cậu ấy lo lắng lung tung."

"Chuyện đó còn cần cậu nói?" Taehyung lười biếng dựa trên giường, rất nhàm chán, lại không nhịn được đi trêu chọc hắn: "Trước đó cậu nói giao Beomsoo cho tôi, vẫn còn tính chứ?"

Khi đó Jungkook bị khói hun làm cho mơ mơ màng màng, đầu óc cũng không sáng sủa gì lắm, bây giờ vốn đã quên, bị Taehyung nhắc lại như vậy, càng xấu hổ vô cùng.

Hắn khẽ ho nhẹ hai tiếng: "Tôi còn sống, những lời này không tính nữa."

Dáng dấp đối phương dùng lời lẽ chính trực để chơi xấu thật đáng yêu, Taehyung trộm cười trong lòng, lại gõ một câu: "Aiz, cậu không cảm thấy bộ dáng chúng ta mặt đối mặt mà lại nhắn tin rất ngu ngốc sao?"

"Có một chút... Nếu không thì nghỉ ngơi một lúc?"

"Vẫn ngủ nữa hả? Tôi ngủ đến ngu luôn rồi... Cũng không có vấn đề gì lớn lớn lao, làm gì bắt ăn ngủ giống như nuôi heo." Taehyung oán giận nện gối đầu một cái, lại trở mình: "—— Nhàm chán a!"

"Coi phim?"

"Xem trên điện thoại di động không đã ghiền a, gần đây không phải có một bộ phim lớn của Mỹ sao, có muốn chúng ta lặng lẽ chạy ra ngoài không, tôi tìm một rạp chiếu phim rồi đặt bao hết..."

Jungkook còn chưa tỉnh hồn lại từ tai nạn trước đó, lúc này không muốn ra khỏi cửa lắm, liền rất dứt khoát cự tuyệt. Taehyung ở bên cạnh than vãn, khiến hắn cũng có chút rối loạn, không nhịn được hỏi trước kia có phải đã từng trải qua những chuyện tương tự hay không.

"Có nha... Hơn mười năm trước đi, nhưng lần đó là ở nhà, không có quy mô lớn như vậy."

Dường như y không muốn nhắc đến đề tài này lắm, đơn giản lướt qua mấy câu, Jungkook thấy vậy, cũng không hỏi tiếp nữa.

Hai người lại tán gẫu vài câu, sau đó Taehyung tải game xuống chơi rất hăng hái, cũng không tiếp tục để ý đối phương.

Trầm mặc một lúc lâu, cũng là Jungkook không nhịn nổi: "Này."

Hắn vừa mở miệng, lại làm mình sợ hết hồn trước tiên, tay Taehyung càng run một cái, trò chơi trực tiếp GAME OVER, y ngẩng đầu quăng một cái liếc mắt cho Jungkook, đánh chữ nói: "Không cần thì chuyện nói làm gì , làm tôi sợ gần chết."

Người kia có chút ngượng ngùng trả lời: "Xin lỗi, thói quen."

"Quên đi... có chuyện gì nói nhanh một chút, thừa dịp thể lực sung mãn tôi còn có thể đánh một ván nữa!"

Jungkook không nói gì, nhắn qua một hàng dấu chấm lửng.

Taehyung không để ý đến hắn nữa, tự mình bật trò chơi lên, đang chơi đến cao hứng, điện thoại di động bỗng nhiên rung một cái, tiểu tử kia cư nhiên lại nhắn tin qua, đồng thời trực tiếp cắt ngang liên kích của y.

Cái này khiến y thấy phát cáu, quay đầu lại muốn tìm tên kia tranh luận phải trái, đã thấy đối phương nằm nghiêng người, để lại phía sau lưng cho y, Taehyung bực mình không có chỗ phát tán, đành phải đánh một đống dấu chấm than để bày tỏ sự phẫn nộ.

"Có chuyện mau nói có rắm mau thả!!!!"

Jungkook nghe tiếng giường chấn động ở sau lưng, chẳng biết tại sao tâm tình tốt hơn nhiều: "Vết phỏng trên người anh có nghiêm trọng không? Có để lại sẹo hay không?"

"Không nghiêm trọng, có thể sẽ để lại sẹo, nhưng tôi đã liên hệ cấy da xong xuôi rồi."

Jungkook lại hỏi: "... Đau không?"

Taehyung đặc biệt không nhịn được quay về phía hắn: "Đàn ông thanh niên có gì mà đau hay không, tôi không sợ đau, tôi sợ mất mặt. Cậu nói xem trên cánh tay có một vết sẹo, ngày thường không sao, khi cởi quần áo khiến người ta nhìn thấy mất hứng ah... Aiz. Còn có cái gì muốn nói thì nói xong một lượt, nhanh nhanh nhanh!"

"Sau khi trở về, tôi mời anh ăn cơm một bữa đi."

"Ăn cơm không có ý nghĩa, chúng ta không phải là chưa từng ăn, đổi cái gì riêng biệt đi."

"... Vậy anh muốn làm gì?"

"Tôi nói nè, Bánh nhỏ. Cuộc sống này của cậu quá nhạt nhẽo đi, trừ ăn cơm chính là công tác và đi ngủ, có loại đãi ngộ của heo mà còn mệt hơn so với heo, cần gì chứ? Làm người ấy à, nhất định phải tìm thú vui... chúng ta đi xem phim thì thế nào?

Jungkook phì cười: "Không ngờ anh muốn xem phim như thế à?"

"Này không phải là nói thừa sao, tôi đã mong chờ phim kia rất lâu rồi, hai ngày nay mới chiếu, còn rất nóng hổi, thế nào, có đi không?"

"Được rồi, chỉ có điều phải ngày kia."

"Vì sao?"

"Vừa rồi tôi mới xem thử, rạp chiếu phim gần đây đã đã đăng ký hết sạch vé rồi, chỉ có ngày kia mới có vị trí tốt."

Taehyung cực kì bất đắc dĩ bị lý do này thuyết phục.

Thêm hai ngày nữa trôi qua, tuy cổ họng vẫn không thể nói chuyện, nhưng không có vấn đề gì khác...

Vì vậy hai đại nam nhân, mang khẩu trang và kính râm khác biệt nhau, có thể không mở miệng liền không mở miệng, kết quả lúc Jungkook mua nước khoáng theo thói quen nói câu cảm ơn, làm em gái bán vé nhà người ta sợ hết hồn.

Taehyung bởi vì chuyện này mà nín cười đến tắt thở, chỉ có thể liên tục nhắn hahaha lên tường của Jungkook, người kia thật sự không chịu nổi nữa, trừng mắt liếc y: "Phim bắt đầu rồi."

Taehyung ho khan vài cái: "Bánh nhỏ sao cậu không chịu được đùa giỡn vậy."

"Đừng gọi tôi là Bánh nhỏ."

"Vậy gọi cậu là gì? Gukguk? Jeonjeon? Kookie?"

"... Anh tiếp tục khiến tôi ghê tởm nữa thì tôi sẽ đi liền."

"Cậu xem, cậu chính là quá nghiêm túc, đùa giỡn một chút cũng không nổi, thảo nào tám năm còn chưa cua được người ta vào tay."

"..."

Mặt Jungkook không đổi đóng điện thoại di động lại, chuyển lực chú ý lên màn hình lớn.
~~~~~~~
Hellu i'm backkkk


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro