Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Hưởng lúc này mới phát hiện ra người đàn ông này tựa hồ cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài. Cậu nho nhỏ lui một bước, ôm văn kiện dựa vào tường, như thể nó có thể mang cho cậu một chút an toàn.

"Sợ tôi như vậy sao? Tôi cũng không phải hùm beo, có thể ăn được cậu sao?"

Trịnh Hạo Thạc để một tay trong túi quần, tay còn lại để ngoài, vô cùng thong thả, nói:

"Cậu là ai tôi còn không biết sao? Nhưng sao lại từ cọp mẹ biến thành con chuột nhỏ vậy?"

Mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng Tại Hưởng – thủ đoạn của người đàn ông này bọn họ đều biết sơ một hai điều.

Nếu không phải hạ dược để ép hôn thì làm sao Chung Quốc có thể trúng chiêu 'kết hôn'? Còn nghe nói là có con mới cưới, chậc chậc, cưới xong mới phát hiện mình bị lừa, không thể không nói quá tội nghiệp cho Tuấn tổng, thật là quá xui xẻo.

Chỉ là Trịnh Hạo Thạc cũng rất tò mò, rốt cuộc là say đến trình độ nào mà quên mất người con trai ở dưới thân mình... Ừ, dáng người đầy đặn.

Tại Hưởng nghe được sự giễu cợt trong lời nói của anh ta, ngón tay nắm túi giấy khớp xương cũng bắt đầu trắng bệch, từ đầu đến cuối cũng không nói câu nào với người đàn ông trước mặt.

Trịnh Hạo Thạc ngược lại rất kinh ngạc, anh ta nói những lời này quả thật là khinh bạc, nhưng người đàn ông này cư nhiên một chút phản ứng cũng không có. Có thể đem cọp mẹ biến thành con chuột nhỏ, Chung Quốc thật đúng là có chút tài dạy vợ nha.

"Ding" một tiếng, thang máy đến, Tại Hưởng theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn đem văn kiện ôm gắt gao.

Trịnh Hạo Thạc thấy đốt ngón tay của cậu trắng bệch cùng ánh mắt thấp thỏm của cậu, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nói gì, chỉ nói:

"Cậu đi theo tôi."

Tại Hưởng vội vàng ngoan ngoãn đuổi theo, cậu tận lực không nhìn những ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người, chỉ theo sau Trịnh Hạo Thạc vào một căn phòng.

Tuấn Chung Quốc đang xem văn kiện, Trịnh Hạo Thạc huýt sáo nói:

"Tổng tài, cậu xem tôi mang ai đến nè?"

Anh lúc này mới ngẩng đầu, Tại Hưởng phát hiện anh đang mặc một bộ âu phục màu bạc, thoạt nhìn rất lịch sự rất anh tuấn, cậu cứng đờ nhếch môi buồn cười, lại cười không nổi.

"Cậu có thể đi ra ngoài."

Tại Hưởng lập tức đem văn kiện để xuống, xoay người muốn đi, lại bị Trịnh Hạo Thạc kéo lại, người đàn ông này cười như hoa đào, một chút cũng không giống bộ dáng cay nghiệt khi nãy trong thang máy:

"Anh ấy nói là tôi, không phải cậu."

Nói xong liền hướng cửa phòng làm việc đi tới, vừa đi vừa cảm thán:

"Aizz, đạo lý là thế này đây, vì bà xã quên bạn a..."

Tuấn Chung Quốc không để ý đến anh ta than thở, kêu Tại Hưởng một tiếng, cậu vội vã cầm văn kiện trên bàn trà chạy đến, kính cẩn lễ phép để tới trước mặt anh, chưa kịp nói muốn đi, Tuấn Chung Quốc liền hỏi:

"Sao trễ như vậy mới lên tới?"

"Ừm... Em không rành đường..."

"Vậy sao không lấy điện thoại gọi cho anh."

Tại Hưởng sửng sốt một chút:

"Nhưng mà, nhưng mà em không có số của anh..."

Hơn nữa cậu cũng không có điện thoại di động. Kể khi từ gả cho anh, không có ai liên lạc với cậu, Tại Hưởng dứt khoát ngay cả điện thoại di động cũng không cần.

Tuấn Chung Quốc nhíu mày, anh đeo kính, nhưng vẫn rất thu hút, Tại Hưởng không dám nhìn vào mắt anh, sợ mình bị hút vào đó.

Cậu đối với anh sức chống cự vẫn còn quá thấp, nên phải rèn luyện thêm nhiều. Có lẽ thời gian từ từ sẽ khá hơn một chút.

"Đưa tay đây."

Cậu theo lời anh, vươn tay, Tuấn Chung Quốc liền lấy bút ghi lên tay cậu một dãy chữ số.

"Nhớ kĩ."

Tại Hưởng rất muốn hỏi anh tại sao không viết trên giấy cho cậu, nếu như vậy anh có cho rằng cậu lắm lời không?

Nhưng mà việc anh làm nhất định có lý do của mình chứ? Tại Hưởng ừ một tiếng, nhỏ giọng:

"Ừ, vậy em... có thể đi chưa?"

Tuấn Chung Quốc nhìn cậu với ánh mắt khác thường, anh vốn tưởng rằng gọi cậu ở chỗ này, cậu sẽ rất vui vẻ mới đúng, cậu không phải vẫn luôn muốn cùng anh thân cận sao?

Nói cách khác mấy ngày nay cảm giác của anh không hề sai, người con trai ngày trước dây dưa quấn lấy anh không buông, nay lại không như thế, tựa như là một người khác.

Đáng chết, đều do đêm hôm đó vào thời điểm ân ái cậu kêu một tiếng kia!

Nếu như không có một tiếng kia, chuyện nhất định cũng theo quỹ đạo trước kia, sẽ không xuất hiện hiện tượng kỳ quái!

Hình như anh đang tức giận.

Tại Hưởng tinh mắt nhìn ra vẻ mặt Tuấn Chung Quốc, cậu chọc giận anh lúc nào? Không, hẳn không phải là mình mới đúng, trước kia vô luận mình giày vò ra sao, Tuấn Chung Quốc cũng sẽ không tức giận. Cũng không phải anh có thể nhịn, mà bởi vì là lười phải tức giận. Người đàn ông này luôn lạnh lùng khi đối đãi với mình.

Thừa dịp anh mất hồn, Tại Hưởng lặng lẽ chạy ra ngoài, cậu vốn tưởng rằng mình an toàn rời khỏi, nào biết mới ra khỏi cửa phòng tổng tài đã nhìn thấy Trịnh Hạo Thạc đang nhịp chân tựa tại góc tường, cười như không cười nhìn cậu.

Tại Hưởng sửng sốt một chút, nhanh chóng suy nghĩ, cậu đã nghĩ ra được kết quả – vẫn là nên làm bộ như cái gì cũng không thấy, dù sao cậu cùng người này cũng không quen thuộc, hơn nữa anh ta cũng không có ý là đang đợi cậu.

Ừ, chính là như vậy.

Nhưng ngay khi cậu đi qua anh ta, người đàn ông kia liền cười híp mắt, hỏi:

"Muốn đi về sao? Vừa lúc tôi đi ra ngoài công tác, tiễn cậu một đoạn vậy."

Tại Hưởng vội vàng cự tuyệt: "Không cần, tôi ngồi xe bus là được, tương đối dễ dàng, ha ha."

"Ha ha?" Trịnh Hạo Thạc cười theo cậu.

"Tôi nghe người khác nói, khi có người cười ha ha với mình, trong lòng nhất định là đang chửi QNMLGB*."

*QNMLGB là một "câu chửi thề được mã hóa", có nghĩa là "f*** you mother smelly cunt" (dịch ra thì hơi...^^) . Người Trung Quốc rất thường xuyên sử dụng chữ cái tiếng Anh để đại diện và viết tắt chửi thề, vì họ nghĩ rằng chửi trực tiếp trên blog hoặc trên web thì không phải là văn minh.*

Tuy rằng cảm giác được người đàn ông này trước sau không đồng nhất, nhưng cũng không thể trực tiếp nói lời thô tục như thế a!!

Tại Hưởng nhìn Trịnh Hạo Thạc một cái, cũng không muốn cùng anh có liên hệ. Cậu sợ chỉ có Tuấn Chung Quốc, khi đối với anh sợ chính mình lần nữa mất khống chế, còn đối với người đàn ông này, cậu cũng không muốn dây dưa.

"Trịnh Phó tổng suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có ý mắng chửi ai cả."

Nói xong làm bộ nhìn lên cổ tay.

"A, cũng đã trễ, tôi phải về nhà, Trịnh Phó tổng hẹn gặp lại."

Nói xong từ bên sát cạnh anh, nhấc chân liền muốn chạy.

Có câu hình như nói như thế này, 'nên chọc quân tử, nhưng đừng nên đụng tiểu nhân'. Trịnh Hạo Thạc này vừa đúng lúc chính là tiểu nhân, hoàn toàn không ôn hòa thiện lương giống như bề ngoài của anh ta. Đầu năm nay cái gì cũng không thể tin, nhất là đàn ông.

Tại Hưởng đề phòng mà nhìn chằm chằm vào Trịnh Hạo Thạc, lúc nãy ở trước mặt anh sợ hãi chính là bởi vì cậu lần đầu tiên vào Tuấn thị, lại phải nhìn thấy Tuấn Chung Quốc, thế nhưng cũng không nên cho cậu chính là 'bánh bao mềm', ai ai cũng có thể lấn.

"Này, tôi nói này, bánh bao!"

Bánh, bánh bao! Đã nói cậu không phải là bánh bao ai ai cũng có thể lấn át.

"Tôi không phải là bánh bao!"

Cậu quay đầu, nói với cái người rảnh rang đang đứng dựa tường kia.

"Vậy cậu thích gọi là con chuột nhỏ sao?"

Thấy Tại Hưởng lại muốn nói chuyện, Trịnh Hạo Thạc trước một bước ngăn cậu.

"Nhìn dáng vẻ cậu lúc mới vào đây, lại nhìn tiếp vẻ mặt khi gặp Chung Quốc, nói cậu không phải con chuột nhỏ cũng không ai tin."

Vừa nhát gan lại vừa tự ti, còn cố làm dũng cảm, thật ra thì trong mắt có bao nhiêu là sợ, cậu cho là không ai nhìn ra được sao? Anh nhìn ra được thì người đàn ông là chồng cậu đương nhiên cũng nhìn được.

Nhưng điều làm anh hứng thú là tại sao cọp mẹ xoay người biến thành con chuột nhỏ? Đây mới điều anh tò mò.

Gọi cậu là bánh bao, cũng bởi vì tấm thân tròn vo cùng gương mặt hiền hậu, cười lên ngũ quan híp lại thành một đoàn, hiển nhiên là một khối bánh bao lớn.

Hả? Hỏi anh tại sao không phải là bánh bao nhỏ à? Bởi vì người con trai này rất cao nha. Nếu không phải là cậu vừa trắng vừa mềm, ngay cả bánh bao lớn đều gọi không được, mà là thành nam tráng sĩ rồi.

Tại sao người con trai này có thể mập như vậy? Vừa mập vừa cao, chẳng phải là nam tráng sĩ sao?

Trong lòng anh nghĩ gì dĩ nhiên Tại Hưởng không nhìn ra. Cậu vốn dĩ không phải là ngu ngốc nhưng trải qua một kiếp dĩ nhiên cũng phải khôn ra hơn.

Hơn nữa, hơn nữa người đàn ông tên Trịnh Hạo Thạc này... Lúc trước trong lúc cậu trong giai đoạn tệ nhất cũng nghe qua tên người này. Cậu vừa mới nhớ ra, chính là kiếp trước đó... người đàn ông này vui mừng cười nhạo cậu là người bị chồng bỏ. Cay nghiệt nhỏ mọn tới cực điểm....

Tại Hưởng lúc này mới nhớ ra, cậu luôn để ý cái câu nói kia. Mình mới là tiểu tam, đã chen ngang giữa Tuấn Chung Quốc và người phụ nữ kia.

Lời như vậy, không phải là nghe từ chính miệng người đàn ông này sao? Chỉ là cậu chưa từng gặp qua Trịnh Hạo Thạc thôi, những lời khinh bỉ cùng xem thường mà cậu thường hay nghe trong những bữa tiệc đủ cho cậu hiểu những lời này đều là ai nói rồi.

Cậu cắn răng: "Tôi cũng không phải là con chuột nhỏ."

"Vậy thì là bánh bao rồi."

Trịnh Hạo Thạc tự mình nói, vui vẻ cho cậu cái biệt hiệu.

Đôi tay Tại Hưởng nắm thành quyền, cậu thật sự là ghét hoàn cảnh nơi này, mình không hợp với nơi này, người nơi này đều quang vinh chói lọi, chỉ có mình, mặt xám mày tro. Cậu không thích nơi này.

"Tôi nói bánh bao nè, tôi chính là rất ít khi chủ động đưa nam nhân về nhà."

Ngụ ý là cậu mau mau tạ chủ long ân.

Trong lòng Tại Hưởng thầm nghĩ muốn đánh anh ta. Nếu như cậu thật sự xuống tay, như vậy không cần Trịnh Hạo Thạc có phản ứng, tất cả nữ nhân viên Tuấn thị sẽ xé nát xương cốt cậu không còn một mảng.

Không chọc nổi, cậu liền tránh cũng trốn không thoát sao? Người đàn ông này thật có cái tật xấu, chỉ vừa gặp mặt liền tự mình quyết định đưa cậu về nhà.

"Thật không cần, làm phiền Trịnh Phó tổng quá, tôi cũng không muốn làm phiền anh đâu."

Trịnh Hạo Thạc mới phát hiện bánh bao lại cũng biết trả lời, sau đó nghĩ lại lập tức thoải mái. Dĩ nhiên, nếu cậu không thể thì làm sao có thể dùng thủ đoạn gả cho Chung Quốc chứ?

"Không có gì phải băn khoăn, đều là người một nhà cả."

Người một nhà.... Ai là người một nhà với anh?

Hai người ở chỗ này giằng co một hồi, cửa phòng tổng tài đột ngột mở ra, Tuấn Chung Quốc cùng thư ký đi ra ngoài, thấy Tại Hưởng vẫn còn ở đây thì có chút kinh ngạc, ánh mắt chuyển tới trên người Trịnh Hạo Thạc, liền biết đại khái tại sao.

Kẻ này thích nhất là gây loạn? Lúc anh vừa kết hôn cũng chạy theo hỏi nguyên nhân.

"Hưởng, sao còn chưa về? Buổi tối nhớ làm cơm chờ anh về nhà."

Tại Hưởng cứng đờ, thấy thư ký lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi, hình như là đang kỳ quái vì cái gì tổng tài lại đối xử như thế với người béo mập ngũ quan bình thường như thế, đuôi mắt cậu liếc lên nhìn Trịnh Hạo Thạc có chút hả hê, Tại Hưởng cắn răng, cúi đầu:

"Dạ biết, tổng tài."

Lời này vừa nói ra, kinh ngạc trong mắt thư ký lập tức rút đi. Người giúp việc! Tất cả mọi người hiểu được.

Trịnh Hạo Thạc sửng sốt một chút, bỗng dưng ngửa mặt lên trời cười lớn.

Đôi mắt tinh xảo của cô thư ký lập tức dâng lên một sự kinh ngạc, không hiểu người luôn ôn tồn nho nhã như Phó tổng sao lại cười nhiệt tình như vậy.

"Cái gì tổng..."

Nhanh chóng cắt đứt lời Tuấn Chung Quốc, chỉ sợ mọi người hiểu lầm, Tại Hưởng cười lúng túng:

"Dạ, tôi đi về trước quét dọn vệ sinh, Tổng tài, Phó Tổng tài hẹn gặp lại."

Nói xong, thân thể béo mập lấy tốc độ ánh sáng biến mất trong thang máy.

Trịnh Hạo Thạc dựa tường cười đến đứng không nổi, anh mới biết trên thế giới lại có người con trai như vậy!

Tuấn Chung Quốc trừng mắt nhìn, cũng biết xảy ra cái gì, anh cũng cảm thấy buồn cười, thật là nhiều năm rồi, anh vẫn là lần đầu tiên biết thì ra Tại Hưởng lại có bộ dáng đáng yêu như thế. Mặc dù trong mắt tươi cười, nhưng trên gương mặt anh tuấn vẫn là thần sắc nghiêm túc.

"Trịnh Phó tổng, đã đến giờ họp, đi thôi."

Trịnh Hạo Thạc cười thật to, anh đã rất lâu không có vui vẻ như vậy, không nghĩ tới một viên bánh bao tròn tròn lại có thể làm cho anh cười thành như vậy. Anh hướng về phía Tuấn Chung Quốc khoát khoát tay:

"Được, sẽ, sẽ tới.... ha ha ha!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro