Hạ(#1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nói mau! Vật giấu ở đâu!"

Ngô Diệc Phàm trên người mặc cảnh phục, đội mũ cảnh sát, hung thần ác sát nhìn chằm chằm người trước mắt, chỉ là bên trong bộ cảnh phục lại không mặc cái gì, vạt áo phanh ra, để lộ gần hết khuôn ngực ngăm đen với cơ bắp cuồn cuộn, khiến cho bầu không khí vốn phải nghiêm túc liền biến thành một cảnh phóng túng.

Kim Chung Đại bị ép đứng ở góc tường, hai tay bị còng, ánh mắt như có như không nhìn cơ thể cường tráng kia, theo bản năng nuốt nước miếng một cái, ngoài mặt lại giả vờ làm bộ bình tĩnh thành thật, nhàn nhạt nói: "Ngài sĩ quan, tôi căn bản không biết ngài đang nói cái gì, thỉnh buông tôi ra!"

"F*ck! Không cần giả bộ, lão tử là cảnh sát nhân dân! Không thể bắt nhầm người! Có nói hay không!"

"Tôi thật không biết......"

"Bộp!" Không đợi Kim Chung Đại nói xong, Ngô Diệc Phàm đã giơ tay đánh hắn một cái, đương nhiên chỉ là đánh yêu, khiến cho bầu không khí càng thêm ám muội. Đời nào Ngô Diệc Phàm có thể đánh con dâu bảo bối của ông chứ, yêu còn không hết, ai nỡ đánh!

Đầu Kim Chung Đại nghiêng sang một bên, liếm liếm khóe môi, cúi đầu, im lặng không nói gì nữa. "Không nói ? Được! Vậy để lão tử tự mình lục soát!"

Làm theo kịch bản đến đây là được rồi, còn lại chính là tùy cơ ứng biến đi. Ngô lão cha vứt bỏ mũ, xắn tay áo, vẻ mặt háo sắc, vươn tay sờ soạng khắp người Kim Chung Đạu. Kim Chung Đại vô cùng phối hợp giãy dụa vài cái, nhưng hai tay đã bị còng lại cũng chẳng thể phản kháng được nhiều, đành tùy ý cảnh sát nhân dân xằng bậy.

Tay Ngô Diệc Phàm sờ tới ngực Kim Chung Đại, ngón tay kẹp lấy đầu vú, chỉ trong chốc lát hai nhũ hoa đã đứng thẳng lên, dưới lớp áo nổi lên hai chấm tròn như hạt lạc.

"Đây là cái gì! Sao vừa chạm vào đã sưng lên, có vấn đề, chắc chắn là giấu vậtgì." Nói xong ông thuận tay cầm lên một cây kéo.

"Không giấu! Thật không có giấu gì cả, cảnh quan! Đó là......" Không biết tại sao, nhìn thấy sự thay đổi nét mặt của Ngô Diệc Phàm, Kim Chung Đại cảm thấy thẹn vô cùng, những lời dâm đãng mọi khi bây giờ không tài nào thốt lên được!

"Đó là cái gì nói mau!" Ngô Diệc Phàm cầm kéo di chuyển trước ngực hắn, mặc dù thanh âm uy nghiêm, nhưng ánh mắt thèm khát lại bạn đứng ông. Nhũ hoa nhận được cảm giác lạnh lẽo từ cây kéo truyền qua lớp áo, chịu đủ giày vò mà càng cương cứng, Kim Chung Đại hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, tiếp tục diễn: "Là... đầu vú."

"Hả?" Ngô Diệc Phàn nhíu lông mày "Đầu vú đàn ông sao lại mẫn cảm như vậy, cũng không thể lớn như thế, dám nói dối sao?Không được, nhất định phải kiểm tra kĩ một chút!" Nói xong dùng kéo cắt lớp vải áo trước ngực Kim Chung Đại, làm lộ ra nhũ đầu và quần vú tròn tròn, nếu không phải đang diễn màn cảnh sát – tội phạm này, Ngô Diệc Phàm nhất định sẽ ngay lập lao tới, áp môi lên chỗ mà ông vẫn vô cùng yêu thích mà ra sức mút như trẻ sơ sinh bú sữa mẹ.

"A ha! Thật đúng là đầu vú nha! Nhưng sao lại lớn thế này?"

Fuck! Còn không phải tại lão sắc quỷ ông?

Kim Chung Đại hiện tại rất muốn đá Ngô Diệc Phàm một cước, để giải tỏa oán khí trong lòng. Ngô Diệc Phàm dùng ngón cái và ngón trỏ vê ngụ đầu nhũ, vừa chà xát qua lại vừa kéo kéo, cho đến khi Kim Chung Đại thở gấp mới rời tay xuống dưới tiếp tục kiểm tra.

Một đường vuốt thẳng xuống, qua phần eo, tay nắm tính khí đã cứng ngắc của Kim Chung Đại, Ngô Diệc Phàm tiếp tục đề tài "Tìm đồ vật" nói: "Sao chỗ này lại cao như vậy? Nhất định có cất giấu đồ vật, phải cởi quần kiểm tra." Vừa nói vừa đem quần Kim Chung Đại lột xuống, để lộ ra quần lót chữ T màu đen cùng với ngọc hành.

"Dừng tay...... Đừng đụng chỗ đó......" Kim Chung Đại ngửa mặt dựa vào tường, hai tay bị còng giơ cao qua đỉnh đầu, mắt bắt đầu mất tiêu cự, miệng vẫn phối hợp diễn cùng Ngô Diệc Phàm. Ngô Diệc Phàm vươn tay cách lớp quần lót vuốt ve quy đầu Kim Chung Đại, vải quần màu đen từ từ bị dâm dịch thấm ướt, Kim Chung Đại cũng bắt đầu nâng cao thắt lung đem phân thân dâng lên tay Ngô Diệc Phàm.

"Nơi này cũng không thể cất giấu đồ vật gì, xem nào, còn chỗ nào có thể nữa nhỉ?." Ngô Diệc Phàm sờ sờ cằm làm bộ đăm chiêu suy nghĩ.

"Không có, thật sự không giấu......" Trải qua một loạt khiêu khích, Kim Chung Đại đã nứng đến không thể chịu nổi, hiện tại hắn hi vọng Ngô Diệc Phàm nhanh chóng cắm vào phía sau, kết thúc màn trêu đùa dày vò này. "Được rồi!"

Ngô Diệc Phàm búng ngón tay vang "Lão Tử muốn kiểm tra phía sau!"

Kim Chung Đại chờ chính là câu này, không đợi Ngô Diệc Phàm hành động, hắn nhanh chóng quay lưng, vểnh mông lên, lắc lắc, vẻ mặt khoái dâm loạn nhìn Ngô Diệc Phàm.

Mẹ nó, lại phát tao rồi!

Ngô Diệc Phàm nhìn cặp mông trắng nõn mịn màng vỗ mấy cái, nhìn da thịt mỡ màng săn chắc cứ đung đưa trước mặt, đại điểu giữa hai chân liền cứng ngắc đến phát đau, dùng sức giữ lấy mông Kim Chung Đại, ngón tay đâm sâu vào trong.

"Mông vểnh cao đến đâu cũng không thể kiểm tra bên trong tới tận cùng, đi ra chỗ hình bản, một bên cho ngươi ăn roi một bên kiểm tra." Ngô Diệc Phàm nói xong liền lôi kéo Kim Chung Đại, ném tới trên giường, chính mình nằm ở phía dưới đem Kim Chung Đại đặt ở trên người, tách hai đùi Kim Chung Đại ra, ngón tay vuốt vuốt nếp nhăn nơi huyệt khẩu đang không ngừng đóng mở nói: "Mau, đem quần giải khai, dùng miệng ngậm lấy "roi"!

Kim Chung Đại đã không đợi nổi, nhanh chóng cầm lấy phân thân Ngô Diệc Phàm, dùng má mơn trớn cự điểu một chút, sau đó vươn lưỡi liếm nhẹ từ gốc tới ngọn, không bỏ qua milimét nào.

Bên này Ngô Diệc Phàm đang vùi mặt vào giữa mông Kim Chung Đại, tại huyệt khẩu hút mạnh một hơi, nhất thời tinh thần đại chấn, há miệng cắn một miếng, rồi dùng răng nhay nhay vài cái.

Ngay lập tức Kim Chung Đại mềm nhũn người, phía sau lưng truyền đến từng đợt khoái cảm tê dại, ngồi phịch trên người Ngô Diệc Phàm, nhục bổng trong miệng cũng trượt ra, ịn cả mông lên mặt Ngô Diệc Phàm.

Ngô Diệc Phàm mũi bị che khuất, có chút hít thở không thông, giơ tay bóp mạnh cánh mông của Kim Chung Đại, hung tợn nói: "Muốn ngạt chết cha sao? Thành thật một chút, mau liếm đại điểu của cha!" Cũng không để ý Kim Chung Đại đang thất thần, liền dùng đầu lưỡi đâm vào trong hậu huyệt, liếm láp tràng bích bên trong.

Kim Chung Đại ngậm quy đầu to lớn trong miệng "Ư ư" kêu loạn. Phía sau bị đầu lưỡi quấy đảo, càng liếm, sâu bên trong càng ngứa, Kim Chung Đại rất phối hợp phối hợp đong đưa cái mông, để cho đầu lưỡi liếm đến chỗ hắn thích nhất.

Tràng đạo tiết ra dịch trơn, dính vào mặt Ngô Diệc Phàm, còn có phần lớn đã ông hút lấy, có thể thấy Kim Chung Đại dâm đãngg đến nhường nào.

"Tiểu Đại, dâm thủy thật nhiều nha, cha hút cũng không kịp, dính như keo dính hết lên mặt cha rồi!"

Kim Chung Đại buông ra trong miệng đích nhục bổng, quay đầu nhìn mặt Ngô Diệc Phàm dính đầy dịch nhờn, nhất thời trong thân thể nóng như lửa đốt, lục phủ ngũ tạng đều bị thiêu cháy, phía sau cũng đói khát muốn chết, này tà hỏa chỉ có thể dùng tinh khí tưới đẫm mới có thể tiêu trừ. Kim Chung Đại đẩy mông, đem mật huyệt giật ra "Cha, mau vào! Bên trong thật là ngứa, thật muốn được đại điểu thao chết mà!"

Lúc này không vào, còn đợi khi nào! Ngô Diệc Phàm xoay người đứng dậy, cầm lấy cự bổng hưng phấn bừng bừng muốn đánh thẳng một mạch, nào ngờ, một thanh âm quen thuộc từ phòng khách truyền đến: "Cha! Tiểu Đại! Thế Huân Đã đã về!"

Chỉ nghe "Bộp" một tiếng trầm đục, Ngô Diệc Phàm ngồi dưới đất, giật mình nhìn Kim Chung Đại.

Kim Chung Đại cũng nhìn chằm chằm phía dưới, sau đó bối rối tìm được quần áo của Ngô Diệc Phàm khoác lên người, có chút áy náy nhìn ông "Cha, cái kia... Thế Huân trở về, con đi ra trước xem một chút." Nói xong nhanh như chớp ra khỏi cửa.

Ngô lão cha không tưởng tượng được có ngày mình bị con dâu một cước đuổi xuống giường, ông vẻ mặt u buồn nhìn lão hyunh đệ vẫn bền gan vững chí đứng thẳng như cũ, phẫn hận bắn hạ quy đầu.

Fuck! Đau quá! Ngô lão cha ủy khuất bĩu môi, tốt nhất đừng để ông có được cơ hội, nếu không nhất định sẽ thao chết loại dâm đãng này, khiến ngay cả con trai ông cũng không nhận ra!

Kim Chung Đại cúi đầu nhìn y phục của mình một chút, mặc dù có chút rộng, nhưng hẳn Ngô Thế Huân cũng không nhìn ra vấn đề gì đâu, hắn hít một hơi thật sâu, hé ra khuôn mặt tươi cười, bước nhanh tới phòng khách "A Huân, anh đã về......!!"

Đây là cái dạng gì!?

Kim Chung Đại nhìn người yêu nhất thời ngẩn ra, thân hình cao lớn thẳng tắp thật là rất mê người, nhưng cái đầu trụi lủi kia là sao hả?

"Chung Đại, anh gần đây bề bộn nhiều việc không thể về nhà thăm em, em có khỏe không?" Ngô Thế Huân tiến lên ôm lấy Kim Chung Đại, ngữ khí cũng coi như là thâm tình.

Kim Chung Đại thật vất vả mới dời tầm mắt khỏi cái đầu nhẵn thín như bóng đèn kia, rầm rì đáp: "...... Em vẫn tốt."

Ngô Thế Huân ôm lấy bả vai Kim Chung Đại, trên dưới đánh giá một lượt "Sắc mặt xem chừng tốt, trắng trẻo hồng hào."

Kim Chung Đại cười trừ.

"Cha anh đâu?" Ngô Thế Huân vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy cha mình miệng nhét vừa quả trứng gà, kinh ngạc nhìn y.

Ngô Thế Huân thấy cha, cười hì hì, đưa tay xoa xoa cái đầu không có ngọn tóc, dụi dụi đầu vào bả vai ông làm nũng, ôm Ngô Diệc Phàm lắc lư "Cha, thấy kiểu đầu mới của con thế nào? Người ta bảo con cắt tóc đi, mị lực bắn ra bốn phía!"

Ngô Diệc Phàm đã quen thói làm nũng của Ngô Thế Huân, luôn bó tay với trò này của y, hiện giờ đã cưới vợ cũng không đổi được, chỉ là, nhìn thấy con trai vốn anh tuấn ngời ngời lại đi cạo trọc đầu, điều này làm cho Ngô Diệc Phàm thiệt tình không thích ứng được, nhưng thân làm cha mẹ chính là lúc nào cũng ủng hộ con cái vô điều kiện, vì vậy Ngô lão cha khẽ cắn môi, vuốt đầu Ngô Thế Huân, khí khái nói: "Con cha anh tuấn của cha, kiểu gì cũng đều đẹp trai!"

Ngô Thế Huân nghe được lời khen ngợi của cha, lại càng đắc ý, buông Ngô Diệc Phàm ra, tiêu sái lắc lư, hướng cha và vợ nháy mắt mấy cái.

Cho dù biết Ngô Thế Huân ở bên ngoài có người, nhưng, bản thân lại cùng với cha y làm chuyện như vậy, Kim Chung Đại trong lòng vẫn là có một chút áy náy, nhưng thấy Ngô Thế Huân như vậy, lại còn cạo trọc đầu, thừa biết, một tháng vừa qua của y nhất định không tệ, một chút xấu hổ trong lòng Kim Chung Đại lập tức bị gió thổi bay.

"Đã trễ thế này, mau đi nghỉ!" Ngô Diệc Phàm chột dạ, sợ nói dài nói dai thành nói dại, lỡ như Ngô Thế Huân phát hiện cái gì thì chết, vội vàng thúc giục con trai trở về phòng.

Kim Chung Đại ngầm hiểu, ý vị thâm trường nhìn Ngô Diệc Phàm, lôi kéo Ngô Thế Huân lên lầu.

Ngô Diệc Phàm nhìn bóng lưng Kim Chung Đại, biết rõ tối nay, chính mình nhất định cần phải làm một chuyện vĩ đại!

Đã biết bọn họ làm gì trong phòng! Ngô lão cha cả người áp lên tường, dán tai nghe lén. Hiệu quả cách âm thật sự không tệ, chỉ có thể nghe được thanh âm đầu giường va vào tường, còn có vài loáng thoáng vài tiếng kêu đứt quãng của Kim Chung Đại. Nhưng chỉ cần những thứ này cũng đủ khiến lão huynh đệ của Ngô Diệc Phàm cứng rắn đứng lên, ông một bên nghe âm thanh dâm đãng nho nhỏ bên trong phòng, một mặt tưởng tượng cảnh Kim Chung Đại bị thao đến dâm thủy chảy ròng ròng, tính khí liền giật giật.

"A!" thanh âm cao giọng pha rên rỉ, tiếng va chạm cũng mất, yên tĩnh như thể chưa từng có chuyện gì xả ra. Bàn tay Ngô Diệc Phàm đang xoa nắn tính khí cũng ngừng lại.

"Không thể nào! Xong rồi sao?" Ngô Diệc Phàm không tin, quay đầu dán tai tiếp tục nghe lén.

Một phút đồng hồ......

Hai phút......

Năm phút......

Fuck! Không thể nào! Chỉ là cạo trọc đầu thôi, chả lẽ cũng cạo trọc luôn sức lực dẻo dai bền bỉ của con trai ông?

Ngô Diệc Phàm chẳng thèm quan tâm bản thân đang độc thoại, ngẹo cổ, chổng mông, hai tay dán chặt lên tường, cau mày, trong lòng không ngừng hô:

Thế Huân, tiếp tục nào! Cha ủng hộ con!

Năm phút đồng hồ trôi qua, trên lầu vẫn hoàn toàn yên lặng, Ngô lão cha vừa định buông tha sự nghiệp nghe lén, cửa phòng "kẹt" một tiếng bị người đẩy ra.

Kim Chung Đại khoác áo ngủ tơ tằm màu đen bước vào, nhìn thấy cha chồng đang bày ra một tư thế không được tự nhiên, liền đoán được Ngô Diệc Phàm đang làm cái gìở trong phòng, bật cười.

Ngô lão cha nhìn con dâu vẻ mặt cười trào phúng, nhanh chóng đứng dậy, có chút lúng túng mở miệng: "Khụ, Tiểu Đại sao còn không nghỉ ngơi?"

Kim Chung Đại giây trước còn mỉm cười, giây sau vành mắt liền hồng, hắn trề môi, vẻ mặt ủy khuất mở miệng: "Ba ba, A Huân bản thân trọc đầu đã đành, lúc cao trào còn kích động nắm tóc con, y...... y còn sớm tiết!"

Giờ khắc này Ngô Diệc Phàm rốt cuộc biết cái gì là sét đánh ngang tai. Chính mình tân tân khổ khổ nuôi con lớn, thế nào một tháng không thấy liền biến thành một thằng đàn ông đầu trọc xuất tinh sớm, Ngô Diệc Phàm cảm thấy cơ mặt đều cứng ngắc, ho khan một cái, nói: "Tiểu... Tiểu Đại, Thế Huân nó...... nó có thể là gần đây mệt mỏi, con... con đừng để ý."

"Hừ! Con thấy là y ở bên ngoài chơi bời đến hỏng rồi, mới có một lần liền chịu không nổi, nằm một bên ngủ vù vù." Dù gì cũng là con trai bảo bối của mình, sao có thể để cho người khác nói không tốt, Ngô Diệc Phàm cau mày, vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo: "Tiểu Đại, không được nói Thế Huân như vậy, nó là chồng con."

Kim Chung Đại thầm rủa xả trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn gật đầu tỏ vẻ rất nghe lời.

"Cha......" Kim Chung Đại một bên cởi dây lưng áo ngủ, một bên tao khí tận trời tới gần Ngô Diệc Phàm "Con trai ngài chỉ thích ngủ, nhưng con còn chưa được thoải mái thì sao? Cha...... giúp con một chút~~~"

Áo ngủ bằng lụa tơ tằm rơi trên mặt đất, Kim Chung Đại da thịt mềm mại hiện ra trước mặt Ngô Diễ Phàm, hai đầu vú sưng đỏ nhô cao, quầng vú bên trái còn rõ mồn một dấu răng, tính khí mê người đứng thẳng, theo bước chân Kim Chung Đại mà vung vẩy, bên đùi còn có tinh dịch màu trắng sữa chảy xuống.

Ngô Diệc Phàm nuốt nước miếng một cái, nhanh chóng cởi sạch quần áo, tựa như ngạ lang (sói đói) phóng về phía Kim Chung Đại, ôm lấy thân thể trẻ trung trắng mịn tràn đầy sức sống.

Tiếp xúc da thịt làm cho Kim Chung Đại thoải mái kêu "Ư" một tiếng. Hai tay Ngô Diệc Phàm không ngừng vuốt ve hắn, một hồi sờ sờ phía sau lưng, một hồi lại nhéo bắp đùi, cuối cùng vẫn dừng lại nơi Ngô Diệc Phàm yêu thích nhất, ra sức xoa nắn cặp mông căng mọng ẩm ướt, miệng thì gặm cắn trên cổ Kim Chung Đại làm cho hắn da đầu tê dại khoái cảm.

Ngô Diệc Phàm để lại một vệt nước trên mặt Kim Chung Đại, hai ngón tay không ngừng khuấy đảo bên trong mật huyệt, đẩy chất lỏng bên trong ra. Ngô Diệc Phàm liếm tai Kim Chung Đại, mập mờ nói: "Tiểu Đại, cha thay Thế Huân thỏa mãn con, đảm bảo bón no miệng dưới của con, thao con đến không thể đứng dậy!"

Kim Chung Đại thân thể chưa được thỏa mãn, nghe thấy vậy liền sung sướng không thôi, vươn lưỡi khẽ liếm cằm Ngô Diệc Phàm "Mau tiến vào... Cha mau thao chết con đi!"

Kim Chung Đại hô hấp nóng bỏng phả lên mặt Ngô Diệc Phàm, khiến ông đã không còn khống chế, đem hắn đặt trên giường, nâng lên hai chân, lợi dụng tinh dịch của con trai lưu lại, động thân một cái đem tính khí thô to giữa hai chân nhét vào nhục động dâm đãng.

"Nói! Thế Huân thao con thế nào?" Ngô Diệc Phàm từ trên cao nhìn chằm chằm Kim Chung Đại hỏi.

Kim Chung Đại thấy Ngô Diệc Phàm hung thần ác sát nhìn mình, như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn, không biết tại sao lại càng thích, hắn liếm liếm khóe miệng, tràn đầy khiêu khích nói rõ ràng rành mạch đến từng chi tiết ân ái vừa trải qua.

"A Huân dùng đầu lưỡi liếm ngực con, a... y... y nói 'Một tháng không thấy, đầu... đầu vú của em sao lại lớn như vậy? Có phải hay không thường xuyên tự xử'... Cha!"

Ngô Diệc Phàm dựa theo lời Kim Chung Đại nói, há miệng ngậm nhũ hoa đã cương lớn, một ngụm đều hút cả vào, rồi dùng răn nhay cắn da thịt mềm mại mẫn cảm.

"Ha... ha... Y cũng ngậm đầu vú con như cha vậy... Sảng khoái...... Y còn dùng răng cắn chặt...... Cắn chặt......"

"Tiếp tục!" Ngô Diệc Phàm miệng ngậm nhũ hoa, dưới thân không ngừng luật động ra lệnh cho Kim Chung Đại.

"A...... Y để con nằm trên giường, chổng mông lên, tay không ngừng thưởng thức, vẫn... vẫn khen da thịt con mềm mại, còn nói cái thật dễ mà bóp, a!!"

Ngô Diệc Phàm không rút ra, cứ như vậy xoay Kim Chung Đại lật lên, dương vật xoay một vòng lên thành ruột, cọ xát bên trong khiến Kim Chung Đại nóng bừng. Không chờ Kim Chung Đại lấy lại tinh thần, Ngô Diệc Phàm một tay bóp chặt mông hắn, một tay ôm thắt lưng, hung mãnh đong đưa, từng khối cơ bụng càng thêm rõ ràng.

"Cha thật là lợi hại! Thật sâu... A...... Thế Huân cũng dùng tư thế này... A... Thật lớn!"

Ngô Diệc Phàm hiện tại vô cùng hưng phấn, nghe Kim Chung Đại dâm đãng miêu tả lại quá trình hắn cùng con trai ân ái, ông tựa như tận mắt thấy hai người trần truồng giao triền cùng một chỗ, Ngô Thế Huân không ngừng ra vào bên trong Kim Chung Đại, hắn thì tiếng sau kêu to hơn tiếng trước, thanh âm rên rỉ.

Ngô Diệc Phàm kích động gia tăng cường độ, dâm thủy theo quy đầu to lớn chảy ướt đẫm, đâm thẳng vào huyệt tâm, lần sau mạnh hơn lần trước, khiến Kim Chung Đại lắc lư không ngừng, âm nang vỗ vào khiến mông Kim Chung Đại đỏ bừng.

"Không được, cha! Thật sâu! Muốn chết! A...... A!" Kim Chung Đại ý vị lắc đầu, khoái cảm quá mức mãnh liệt khiến cho ngọc hành chưa từng được đụng qua trướng lớn, nghẹn đỏ, lỗ nhỏ cũng chảy nước.

"Không phải nói con ông không được sao? Lão tử hôm nay sẽ đâm nát con, để xem con nói thế nào? Thao chết con!"

Kim Chung Đại đã nhanh đến cao trào, không chịu nổi Ngô Diệc Phàm cường liệt, ngay khi Ngô Diệc Phàm tàn nhẫn xuyên thẳng vào, đâm trúng huyệt tâm, Kim Chung Đại toàn thân căng cứng, ngửa đầu, há to mồm nhưng lại không phát ra một thanh âm nào, ngọc hành sảng khoái run lập cập bắn ra tinh khí.

Ngô Diệc Phàm thấy quy đầu nóng lên, lượng lớn dịch ruột non trào ra thấm ướt phân thân ông, tràng đạo cơ khao co rút lại, cũng không kiềm chế dục vọng, phun trào thẳng vào bên trong Kim Chung Đại, sau đó toàn thân buông lỏng nằm trên người Kim Chung Đại.

Bóng người ngoài cửa phòng thấy trong phòng không còn động tĩnh gì, không nán lại thêm, xoay người an tĩnh rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Kim Chung Đại vội vàng đẩy Ngô Diệc Phàm còn đang ngậm đầu ngực mình ra, vội vàng mặc áo ngủ rời đi, rón rén mở cửa phòng ngủ trên tầng hai, nhìn Ngô Thế Huân vẫn đang ngủ say, liền yên tâm xốc chân lên nằm vào, tiếp tục ngủ.

Bởi vì Ngô Thế Huân thật lâu mới trở về, lại đúng dịp cuối tuần, ba người muốn ra ngoài thư giãn tâm tình. Ngô Thế Huân nói y có một người bạn mời y đến nông gia thể nghiệm cuộc sống tự nhiên, vừa lúc cả nhà có thể cùng đi, vì vậy ba người chuẩn bị xuất phát, Ngô Thế Huân nói người bạn kia sẽ lái xe tới đón.

Người bạn kia của Ngô Thế Huân rất cao, ít nhất cũng phải mét chín, không phải kiểu cơ bắp cường tráng, nhìn qua thì hơi gầy, da dẻ so với đàn ông bình thường còn trắng hơn, như kiểu trắng bệnh, tóc cắt ngắn, đôi mắt hẹp dài, làm cho người ta cảm giác người đàn ông tao nhã lịch sự này thâm sâu khó dò.

"Chào bác, con là bạn của Thế Huân, Bạch Thiếu Hoa." Thanh niên lễ phép cúi người chào Ngô Diệc Phàm.

Ngô Diệc Phàm có chút mờ mịt, người này chưa từng thấy Ngô Thế Huân nói qua, ông ngó nhìn con trai, chỉ thấy Ngô Thế Huân đứng nhìn chằm chằm Bạch Thiếu Hoa không hề phản ứng. Ngô Diệc Phàm cười trừ, vỗ vỗ vai gã, nói:

"Thiếu Hoa, bình thường cũng chiếu cố Thế Huân nhà bác không ít đi, thật phiền cho cháu!"

Không biết tại sao Ngô Thế Huân nghe xong lời này, ánh mắt lúng túng nghiêng qua nhìn, cuối cùng cúi đầu.

Bạch Thiếu Hoa nhìn biểu hiện của Ngô Thế Huân, khóe miệng vô thức nhếch lên, nhướn mắt, cuời cười ôn hòa "Bác trai không cần ngại, chăm sóc A Huân là việc con phải mà."

Ngô Diệc Phàm nào có biết khách khí là gì, ông hắn chỉ chỉ Kim Chung Đại bên cạnh, nói: "Đây là vợ của Thế Huân, Kim Chung Đại."

Kim Chung Đại vừa định chào hỏi, đã bị ánh mắt Bạch Thiếu Hoa dọa cho tim đập lỡ nửa nhịp, theo bản năng chạy ra phía sau Ngô Diệc Phàm, cảm giác bị dã thú nhìn trúng thật không dễ chịu gì, Kim Chung Đại trong lòng nói thầm: Này mẹ nó muốn làm gì, tôi cũng không trêu chọc gì anh!

Cũng may Bạch Thiếu Hoa chỉ là nhìn hắn một cái, hướng hắn gật đầu chào hỏi, rồi ngay lập tức dời tầm mắt đi.

Lên xe, Bạch Thiếu Hoa để Ngô Thế Huân ngồi ở vị trí phó lái, Kim Chung Đại cùng Ngô Diệc Phàm ngồi ở phía sau, vừa đi vừa giới thiệu những điểm nổi bật của nông gia, ngữ khí ôn hòa nhưng lại xa cách.

Điều khiến Kim Chung Đại thấy kỳ quái chính là, bình thường Ngô Thế Huân mau mồm mau miệng thế nào mà từ khi Bạch Thiếu Hoa xuất hiện một câu nói cũng chưa nói, thành thật ngồi ở vị trí phó lại, không động đậy nhúc nhích.

Ngô Diệc Phàm còn đang chuyện phiếm với Bạch Thiếu Hoa câu được câu không, Kim Chung Đại dịch dịch mông, để phía sau lưng dựa hoàn toàn vào ghế ngồi, giảm bớt nhức mỏi bên hông, tối hôm qua cùng Ngô Diệc Phàm làm quá độc, thật sự không thích hợp ngồi trên xe lâu. Khi hắn đang xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên lưng bị một cánh tay rắn chắc ôm ngang, bàn tay thô ráp cạc lớp quần áo vuốt ve hắn, sau đó luồn vào trong, xoa bóp da thịt mềm mại mẫn cảm bên eo, tiếp tục dùng ngón tay không ngừng di chuyển, còn muốn đi xuống, sờ nắn mông hắn.

Kim Chung Đại làm bộ dường như không có việc gì nhìn nhìn hai người

Vì chap cuối rất dài nên mình tách làm ba chap nhé <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro