Chap 22 : Bữa ăn sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sáng thứ hai, Ngô Diệc Phàm giống như thường ngày nghe tiếng chuông báo thức tỉnh dậy, rửa mặt xong liền đi về phía phòng của Tử Thao, nhưng khi Diệc Phàm đi vào phòng của Tử Thao thì phát hiện cậu không ở trên giường, chăn gối trên giường gấp rất chỉnh tề, nhiệt độ trên giường lạnh lẽo biểu thị chủ nhân của nó rời đi đã lâu rồi.

Thao nhi sớm như vậy đã dậy, loại chuyện tình này chưa từng xảy ra trong lịch sử, mọi khi vào lúc này anh tới phòng cậu, cậu đều đang thơm ngát ngủ ngon lành, ngay cả anh đến xem qua cậu đều không biết. Vậy bây giờ cậu đang ở đâu? Ngô Diệc Phàm vừa mở cửa bên phòng tắm vừa hô: "Thao nhi, em ở trong đó sao?" Nhưng phòng tắm rỗng tuếch nói cho anh biết bên trong không có ai, vậy Thao nhi của anh đã chạy đi đâu?

Diệc Phàm tìm khắp trên lầu đều không thấy Tử Thao, vì vậy chỉ còn biết tính toán xuống lầu gọi toàn thể người giúp việc cùng hộ vệ tìm giúp một tay, nhưng thời điểm khi anh đi xuống lầu dưới, trong đại sảnh không có một ai, bình thường thời gian này Quản gia đều cung kính đứng ở nơi đó chuẩn bị bữa ăn sáng, hiện tại mọi người chạy đi đâu hết rồi? Lông mày anh tuấn của Ngô Diệc Phàm nhướng lên.

"Quản gia" Ngô Diệc Phàm hô.

"Ông chủ có gì căn dặn?" Chỉ thấy Quản gia thở hổn hển chạy tới nói.

"Gọi mọi người trong lâu đài tham gia tìm Thao nhi, bữa ăn sáng đợi tìm được Thao nhi rồi tính!" Ngô Diệc Phàm phân phó.

"Ông chủ, cái này. . . . . lúc này Thiếu gia cậu ấy ở trong phòng bếp." Quản gia sợ hãi nói, nếu để cho ông chủ biết thiếu gia chạy vào trong phòng bếp nấu cơm, khó bảo toàn ông chủ sẽ không vì nhất thời tức giận mà đuổi việc tất cả nhân viên làm việc trong phòng bếp, sợ rằng chính cục xương già như lão đều sẽ bị phá hủy, ông chủ quả thật chính là cưng chiều thiếu gia như bảo bối, thiếu gia có bao giờ làm những việc nặng thế này đâu, nhưng buổi sáng hôm nay lão nghe được thiếu gia muốn vào bếp làm điểm tâm cũng là bị dọa sợ đến gần chết, lão cũng nghĩ không ra, ngày hôm qua thiếu gia rõ ràng sinh bệnh hôm nay thế nào tinh lực lại tràn đầy như vậy đây.

"Ông nói là phòng bếp?" Ngô Diệc Phàm nhíu mày hỏi.

"Đúng vậy, thiếu gia sáng sớm đang ở trong phòng bếp, cậu ấy nói muốn tự mình chuẩn bị bữa sáng ưa thích cho ông chủ ăn." Quản gia giải thích.

Ngô Diệc Phàm vừa nghe được lời quản gia nói trong lòng ngọt ngào tựa như ăn mật, bảo bối của anh sáng sớm dậy chuẩn bị bữa sáng ưa thích cho anh sao, nhưng anh không thể làm ngơ để cậu phải chịu dù chỉ một chút khổ cực, vì vậy Ngô Diệc Phàm vội đi tới phòng bếp.

Bên ngoài phòng bếp đầy người giúp việc, tất cả mọi người không ngừng nhìn vào trong, thụy hoàng tử (au:có nghĩa thụy là ngủ đó mấy bạn) cả ngày hôm qua không ló mặt hôm nay hiện tại trong phòng bếp tinh lực tràn đầy. Không sai, bởi vì Tử Thao bình thường cũng buổi trưa mới rời giường, cho nên mọi người trong lâu đài đều vụng trộm gọi cậu là thụy hoàng tử, thụy hoàng tử sáng sớm liền chạy vào trong phòng bếp nói muốn tự mình chuẩn bị bữa sáng ưa thích, dụ dỗ tất cả nhân viên trong phòng bếp ra ngoài, hiện tại trong phòng bếp chỉ còn lại thiếu gia được nuông chiều ở bên trong cùng thanh âm đập nồi không ngừng truyền tới, làm cho mọi người sợ hết hồn hết vía.

Ngô Diệc Phàm đi tới cửa phòng bếp liền nhìn thấy một đám người dán lỗ tai ở trên cửa, không biết người nào kêu một câu "Ông chủ", toàn bộ nhân viên lập tức đứng chỉnh tề cung kính kêu lên "Ông chủ", Diệc Phàm lướt qua họ đi vào trong phòng bếp.

Thời điểm khi Diệc Phàm đi vào phòng bếp liền nhìn thấy Tử Thao đeo tạp dề đang làm việc bận rộn, giống như một người vợ đang vì chồng nấu cơm, nhất thời trong lòng anh quanh quẩn tràn đầy cảm động. Anh bước nhanh đi tới từ phía sau ôm chặt cậu, đầu tựa vào trên cổ của cậu rù rì nói: "Bảo bối, mặt còn khó chịu không?".

"Phàm, anh đã dậy rồi, bữa ăn sáng sẽ xong ngay thôi, chờ em một chút, mặt của em đã hoàn toàn bình phục." Tử Thao vừa tất bật bận việc vừa nói.

Cũng không lâu lắm, Tử Thao đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng bưng đến trước mặt của Ngô Diệc Phàm nói: "Phàm, nếm thử một chút bữa sáng ưa thích em làm xem hương vị thế nào?" Hai mắt sáng trong suốt nhìn anh, mang theo tư vị chờ đợi.

Diệc Phàm gắp một miếng trứng ăn, miệng dừng một chút nói: "Bảo bối làm bữa ăn sáng vô cùng ngon."

"Có thật không? Xem ra em rất có thiên phú nấu ăn rồi, từ nay về sau mỗi ngày em đều làm cho anh ăn có được hay không?" Tử Thao vui vẻ nói.

"Đương nhiên được, nhưng anh lo lắng như vậy sẽ khiến bảo bối quá mệt mỏi, anh không phải hi vọng mệt chết bảo bối của anh" Diệc Phàm giải thích.

"Sẽ không mệt mỏi, chỉ cần Phàm thích là tốt rồi, ăn điểm tâm này đi!" Tử Thao nói xong cũng gắp một miếng trứng chuẩn bị muốn ăn, nhưng Diệc Phàm nhanh hơn một bước lấy miếng trứng trên đũa của cậu bỏ vào miệng của mình nói: "Không phải Thao nhi nói đây là bữa sáng ưa thích làm cho anh sao? Vậy thì tất cả đều để cho anh ăn đi! đầu bếp đã làm bữa sáng cho em rồi" Diệc Phàm lấy đĩa của Tử Thao ôm qua, nhanh chóng ăn.

"Không ai giành với anh á..., ăn từ từ" Tử Thao dịu dàng nói.

"Ha ha ha. . . . Tại bữa sáng ưa thích bảo bối làm quá ngon đi." Ngô Diệc Phàm vừa ăn vừa nói.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngọt