Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phàm là bác sĩ y tá làm việc tại Trung tâm y học đều được trả lương tương đối hậu hĩnh, dĩ nhiên bọn họ phải năng có năng lực chuyên môn tuyệt vời, tự chủ, sáng tạo...cùng với khả năng chữa bệnh hạng nhất.

Tất cả y tá cùng thầy thuốc trực tiếp làm việc tại một vài phòng bệnh Tổng Thống có thù lao cao nhất, họ hầu hạ qua rất nhiều chính trị gia nổi tiếng khó chiều, thiên kim tiểu thư được cưng chiều, những phu nhận cao quý ..., nhưng đến lần này đối với nam bệnh nhân trong phòng bệnh Tổng Thống cao cấp cực kỳ có áp lực. Dĩ nhiên không phải nói cậu ấy rất khó phục vụ, bởi vì cậu ấy căn bản là còn chưa tỉnh dậy, không có ai biết tại sao cậu chủ kia sau khi bình an làm xong giải phẫu, đã hai ngày rồi vẫn không có tỉnh lại.Theo thời gian trôi qua, mặt của ông chủ đã càng ngày càng đen, không khí cả tầng lầu bị ép càng ngày càng thấp. Viện trưởng cùng bác sĩ trưởng sợ hãi đứng ở một bên, phải biết chàng trai nằm ở nơi đó tương lai chính là ông chủ nhỏ , nhìn ông chủ lo lắng (khẩn trương) cho cậu như thế, có thể biết nếu là cậu có làm sao, người của cả trung tâm y học này cũng chịu không nổi, càng nghĩ tâm viện trưởng càng hốt hoảng, trong lòng không ngừng van xin bệnh nhân nhanh lên một chút tỉnh lại.

"Tại sao em ấy còn không có tỉnh?" Ngô Diệc Phàm lạnh lẽo hỏi, ánh mắt sắc bén ẩn chứa vô vàn bão tố. Đã hai ngày rồi, tại sao bảo bối của anh còn không có tỉnh lại, chẳng lẽ có tổn thương khác ở đâu đó mà bác sĩ không có kiểm tra ra, nhưng không thể nào, thầy thuốc trung tâm y học này đều là chuyên gia có thâm niên, không thể nào sai được. Đáng chết, đều là cái hồ bơi đó gây họa, chờ một chút anh muốn phân phó bọn họ đóng cửa cái trường học cùng với hồ bơi đó, nếu không anh không có biện pháp lại lần nữa chịu đựng cảnh tượng thấy bảo bối Thao nhi bị thương.

Bọn Biện Bạch Hiền lo lắng đứng ở bên cạnh chờ đợi bác sĩ giải thích."Này. . . Này. . . . . ." Một đám bác sĩ trưởng mặt ủ mày ê, bó tay hết cách, cũng không phải bọn họ không có lòng tin đối với y thuật của chính mình, mà là ông chủ gây áp lực quá lớn, giống như nói sai câu nói đầu tiên sẽ bị oanh tạc vậy. Bọn họ cũng đang tìm hiểu (nghiên cứu) bệnh nhân thương thế không nghiêm trọng, hơn nữa được cứu trị (cấp cứu, điều trị) kịp thời, tại sao đến hiện tại vẫn còn bất tỉnh.Bác sĩ trưởng tuổi cao đức trọng bị đẩy ra trước. Chỉ thấy ông ta thận trọng trả lời: "Ngô tiên sinh, thương thế cậu Hoàng đã không còn đáng ngại, về phần tại sao đến bây giờ vẫn còn bất tỉnh là bởi vì bị chút kinh sợ, hơn nữa lần này sử dụng là thuốc tê mới sáng chế nâng cao hiệu quả trị liệu, khiến cho bệnh nhân giảm bớt khổ sở."

Ông chủ trẻ tuồi này cũng không nói nhiều lời, chỉ cần một ánh mắt hoặc ra lệnh thì có một đống lớn người phục vụ cho anh ta, anh ta nổi danh là Diêm La mặt lạnh, bẩm sinh khí phách cộng thêm hoàn cảnh trưởng thành nuôi dưỡng thành uy nghiêm, bản thân không tới ba mươi tuổi đã có một loại khí thế làm cho người ta sợ hãi, khiến mọi người trong lòng run sợ.

Ánh mắt Ngô Diệc Phàm bén nhọn nhìn chằm chằm ông ta không thả, chỉ là nghe ông ta nói, sắc mặt hơi chuyển biến tốt, ngay sau đó nói với bọn Kim Tuấn Miên : "Nếu Thao nhi đã không sao, các người có thể đi về rồi." Anh cũng không hy vọng Thao nhi khi tỉnh lại thấy Kim Tuấn Miên ở đây, bảo bối Thao nhi là của anh, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng có chủ ý với cậu, nếu không phải là nể mặt hắn đưa Thao nhi tới cấp cứu, anh có thể đã sớm đuổi bọn họ đi ra ngoài.Nghe được lời nói của Ngô Diệc Phàm, đứa ngốc cũng biết anh ta có ý đuổi người, Kim Tuấn Miên thật sự rất muốn nhìn thấy Tiểu Thao bình an tỉnh lại, nhưng không có cách nào, nhìn dáng vẻ của mọi người của cả trung tâm y học vâng vâng dạ dạ đối với người đàn ông kia, chỉ sợ anh ta chính là một nhân vật lớn rất giỏi đi! Nhìn anh ta đối với Tiểu Thao có tính độc chiếm mạnh như vậy, trong bụng Kim Tuấn Miên nhất thời dâng lên một cỗ lửa nóng vô danh, Tiểu Thao lựa chọn ai còn chưa chắc chắn, dù sao hắn cũng sẽ không bỏ qua.

Vì vậy bọn Kim Tuấn Miên liền theo sau một đám bác sĩ lui ra khỏi phòng bệnh Tổng Thống, nhất thời trong phòng chỉ còn lại Diệc Phàm và Tử Thao vẫn đang hôn mê, để lại một thân cô đơn, những cận vệ đi theo Ngô Diệc Phàm tới bệnh viện kia cùng với các y tá đặc biệt chăm sóc cho Tử Thao tất cả đều ở cửa phòng bệnh đợi lệnh.

"Con gấu trúc nhỏ lười biếng, nhanh lên một chút, nếu không anh sẽ cười em . . . . ." Mặt Ngô Diệc Phàm dán chặt lên mặt của Tử Thao vừa nói vừa dịu dàng hôn lên lông mày cậu, lên đôi mắt đang khép chặt của cậu, lên gương mặt của cậu, cái mũi của cậu, môi của cậu. . . . . . Đem hơi thở ấm áp phả lên trên gương mặt của cậu."Thao nhi, em chừng nào thì mới có thể tỉnh đây? Không cần hành hạ anh như vậy, được không. . . . . ."

"Bảo bối Thao nhi, mở mắt ra nhìn anh có được hay không. . . . . Không cần ngủ nữa?"

Thật ồn ào nha, là ai đang nói chuyện? Ở trong giữa một hoàn cảnh yên tĩnh tối tăm, thỉnh thoảng có thanh âm trầm thấp xa xa quấy nhiễu Tử Thao , lại còn làn khí ấm nóng phả lên trên mặt của cậu, thật là nhột (buồn), ghét ghê!Từng tiếng từng câu réo gọi, giống như là đang rất lo lắng, mang theo tình yêu vô hạn, khiến cho lòng của cậu cũng cảm thấy đau.Mí mắt cậu khẽ run, giãy giụa muốn mở ra giống như có nghìn vàng đè nặng lên mi mắt, đập vào mắt chính là một bóng dáng lôi thôi, hả? Phàm của cậu đâu? Tại sao không thấy, ông chú cổ quái này là ai? Tử Thao nghi ngờ nghĩ. Ngô Diệc Phàm thấy cậu mở mắt, bật lên thanh âm vui mừng run rẩy nói : "Bảo bối, em rốt cuộc đã tỉnh lại, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không ?  Hả?""Phàm ? ? ? Anh là Phàm sao? Trời ạ. . . . . . Làm sao anh thành ra bộ dạng này? Em đang ở đâu đây?" Nghe được thanh âm của anh Tử Thao khẳng định hỏi.

"Đây là bệnh viện, bảo bối Thao nhi, em quên sao? Em bị ngạt nước, anh thật sự rất sợ hãi, ông trời phù hộ, em rốt cuộc tỉnh lại, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?" Ngô Diệc Phàm ôm đầu của cậu run rẩy nói.

"Em không sao, Phàm , có phải trong khi em ngủ mê man anh không có ăn ngủ tốt hay không? Mau lên một chút đi cọ rửa nghỉ ngơi được không?" Tử Thao nhìn thấy bộ dáng lôi thôi của anh, đau lòng ôm lấy gương mặt của anh nói.Thấy Tử Thao tỉnh lại, lo lắng trong lòng Ngô Diệc Phàm cũng buông lỏng một nửa, dịu dàng nói với Tử Thao : "Vậy anh đi rửa mặt một chút, em nghỉ ngơi thật tốt, anh sẽ gọi y tá đến chăm sóc em, có chuyện gì em cứ kêu anh một tiếng là được." Ngô Diệc Phàm nói xong đặt một nụ hôn lên cái trán của cậu, ngay sau đó đi vào toilet của phòng bệnh Tổng thống. Ở trong gương của toilet, Ngô Diệc Phàm thấy một bóng dáng lôi thôi lếch thếch, hô nhỏ một tiếng, trời ạ. . . . . Đây là mình sao? ? ? Hỏng bét, bảo bối Thao nhi khẳng định nhìn thấy hình ảnh nhếch nhác của anh, vốn là tuổi của anh và Thao nhi cách biệt tương đối lớn, chính anh luôn rất lo lắng cậu sẽ thích một chàng trai trẻ cùng lứa tuổi với cậu, cho nên ở bên cạnh cậu luôn một mực giữ vững hình tượng tuổi trẻ anh tuấn mê người, không nghĩ tới lần này tất cả hình tượng đều bị phá hủy, Ngô Diệc Phàm ảo não thầm nghĩ. Đều do anh quá lo lắng cho Thao nhi, mới có thể mất ăn mất ngủ chăm sóc cậu , hoàn toàn quên giữ vững hình tượng của mình.Sau đó anh bắt đầu cạo râu, sửa sang lại dung mạo, cho đến khi trong gương xuất hiện một bóng dáng tuấn mỹ giống như Apollon, Ngô Diệc Phàm lại nện những bước chân tự tin ra khỏi toilet.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngọt