Chương 16: Về Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào thời điểm Tử Thao trở lại lâu đài, Ngô Diệc Phàm đang đứng ở cửa giống như đang đợi cậu, phía sau anh hai dãy người giúp việc đứng chỉnh tề, trong nháy mắt nhìn thấy anh, Tử Thao chạy thật nhanh về phía trong ngực của anh, lấy tay ôm cổ anh nói: "Phàm, em rất nhớ anh, anh có nhớ em không?"

Ngô Diệc Phàm đưa tay ra đón được Tử Thao , nghe được câu ấy của cậu, nhất thời tất cả buồn bực trong lòng đều tiêu tán vô ảnh vô tung, tay ôm cậu thật chặt, vùi đầu vào trong mái tóc của cậu, hôn tóc của cậu, ngửi hương thơm chỉ thuộc về cậu, xác định cậu đang ở trong lồng ngực anh, trong lòng mới chậm rãi bình ổn lại.

Ngô Diệc Phàm nỉ non đáp lại: "Bảo bối Thao nhi, anh rất nhớ em, mỗi phút mỗi giây đều nhớ em. Thật lo lắng em bị người ta bắt cóc, lo lắng em bị người ta khi dễ, lo lắng em sẽ không muốn quay về. . . . . ."

"Ha ha ha. . . . . . Anh quên Tử Thao là bảo bối của Ngô Diệc Phàm sao, ai mà dám bắt cóc? Em nói rồi đời đời kiếp kiếp cũng muốn kề cận anh, cho nên Phàm ở nơi nào, em liền ở đó. Tử Thao an ủi.

"Ngô Diệc Phàm cũng là chỉ thuộc về Tử Thao, bảo bối chắc là đói bụng rồi, đi ăn cơm thôi." Nói xong liền chặn ngang bế nàng lên đi vào phía trong lâu đài. Đối với cái tình huống loại này, tất cả mọi người thấy nhưng cũng không hề ngạc nhiên, mọi người đều biết chỉ có ở trước mặt cậu chủ Thao nhi, ông chủ bình thường tiếc chữ như vàng mới có thể nói nhiều lời như vậy, hơn nữa còn là biểu tình nhu tình như nước. Đối với những lời ngon tiếng ngọt của ông chủ mọi người người giúp việc cũng giữ vững tinh thần " Phi lễ  chớ nhìn,  chớ nghe, chớ nói, chớ động".

Thời điểm khi Diệc Phàm ôm Tử Thao tiến vào đại sảnh, tổng quản cũng đã sắp xếp xong xuôi bữa ăn tối, không hổ làm tổng quản nhiều năm như vậy, bản lãnh của ông ta cũng không phải là cái dù, chỉ cần một ánh mắt của Ngô Diệc Phàm, ông ta liền hiểu rõ ý của ông chủ, ở thời điểm ông chủ nổi giận, chỉ có ông ta dám đến gần ông chủ, cho nên tất cả mọi người đối với lão quản gia này tương đối bội phục cùng tôn kính,Ngô Diệc Phàm cũng tương đối tín nhiệm ông ta, dù sao quản lý một lâu đài lớn như vậy cũng không dễ dàng.

Ngô Diệc Phàm ôm Tử Thao vào phòng ăn, bế cậu ngồi ở trong lồng ngực mình, sau đó bắt đầu gắp thức ăn bón cho cậu.

"Phàm, em muốn ăn món thịt kho đó, nhìn có vẻ rất ngon, trong nhà đổi đầu bếp rồi sao?" Tử Thao vừa ăn vừa hỏi.

Ngô Diệc Phàm vừa nghe lời Tử Thao nói, tay đang gắp thức ăn dừng một chút trả lời: "Không có, bảo bối Thao nhi thích ăn, về sau liền kêu hắn chuyên môn phụ trách món ăn này có được hay không, ăn từ từ, không ai giành với em, cẩn thận mắc nghẹn." Nhìn dáng vẻ Thao nhi ăn cơm giống như là dân chạy nạn trong sở đi ra, hơn nữa lại còn nói thịt kho ăn thật ngon, bảo bối của anh bình thường không ăn thịt kho, thật rất khó tưởng tượng bảo bối Thao nhi của anh ở bên ngoài chịu khổ thế nào, mới một ngày không thấy liền gầy nhiều như vậy, xem ra cần tìm một đầu bếp biết phối hợp dinh dưỡng thật tốt mới được.

"Bảo bối, buổi trưa em không có ăn cơm sao?" Hoàng Phu Tuyệt tính toán thử dò xét hỏi một câu.

"Uh, không dám ăn nhiều, sợ Tiểu Hiền không đủ ăn ~" Thủy Băng Nhu vừa ăn vừa nói.

"Tiểu Hiền? Cậu ấy là ai? em tại sao lại ăn cơm hộp của người ta?" Ngô Diệc Phàm nói lên nghi ngờ.

"Oh, anh nghe lầm, em nói là cơm hộp ăn thật ngon. Phàm, em nói cho anh biết nha, Tiểu Hiền là bằng hữu mới quen ở trường của em, con người của cậu ấy rất tốt." Tử Thao phát hiện mình thiếu chút nữa đã nói lỡ miệng, vì vậy bổ sung.

"Vậy sao? Vậy bảo bối ở trường học có vui hay không?" Ngô Diệc Phàm hỏi, xem ra bảo bối của anh cũng không có ý định nói cho anh biết những chuyện đã xảy ra ở trong trường học, sợ anh lo lắng, chỉ là chờ một chút nữa anh sẽ đích thân tìm hiểu tình huống.

"Rất vui vẻ nha, có thể biết rất nhiều bằng hữu, hơn nữa bên ngoài thật sự biến đổi rất nhanh, nhà cửa đều không giống như của chúng ta, còn có thật là nhiều xe, không nghĩ tới mới tám năm liền phát triển nhanh như vậy. Chẳng qua em vẫn tương đối thích sự yên tĩnh trong nhà, người bên ngoài thật là phức tạp." Tử Thao nói.

Nghe lời Tử Thao nói, bên trong lòng của Diệc Phàm ngọt ngào giống như ngậm một khối đường vậy. Quả nhiên, bảo bối của anh rất ưa thích hoàn cảnh do anh vì cậu mà tạo nên, vì vậy bữa ăn tối cứ như vậy kết thúc trong lúc tán gẫu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngọt