chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Ngữ Cách đang ngồi trên máy bay quay trở về nước. Nàng sang Mỹ học 5 năm, thời gian trở về nhà rất ít, nàng thật sự rất nhớ nhà. Vừa lấy bằng tốt nghiệp xong, còn chưa kịp đi đâu chơi, mà ba mẹ nàng đã gọi điện sang giục nàng trở về nước. Nghe nói có chuyện gì quan trọng lắm, không về không được. Dù sao thì cũng được về nhà thích quá đi mất, mình nhớ mọi người lắm rồi.Còn chuyện gì đến sẽ đến kệ vậy. 

- Ôi ! Cuối cùng cũng xuống sân bay rồi mau về thôi.

- Sao phía trước ồn ào vậy? Mà mọi người chạy toán loạn thế nhỉ?

Tò mò nàng vội vàng hỏi người từ đấy chạy ra, mặt mũi tái mét.

- Bác ơi ! Phía trước có chuyện gì thế bác?

- Phía trước có đánh nhau đấy nhìn ghê lắm.

- Đánh nhau?

- Ừ! Thôi tôi đi đây.

- Trời ơi! Làm sao bây giờ? Lỡ ra đấy mà bị đấm phải một cái thì chết. Tên điên nào ban ngày ban mặt cũng đi đánh nhau , làm cản trở việc về nhà của ta . Sợ quá đi mất *run run*

Trương Ngữ Cách bước chậm chạp, từng bước một, đi về phía trước trong tâm trạng lo lắng sợ hãi. Khi nàng vừa đến nơi thì trông thấy một cảnh tượng vô cùng đáng sợ. Phải đến 30 người đàn ông nằm la liệt, máu me đầm đìa dưới chân một tên nhìn rất lạnh lùng độc ác, hình như cô ta còn nhếch mép cười ghê quá đi mất. Trương Ngữ Cách pov "Trời ơi! Gì thế này. Nhìn sợ quá! Sao nhiều người bị thương thế này. Mà sao không thấy công an, cảnh sát, bảo vệ nào đến can thiệp chứ. Bọn họ đâu hết cả rồi? Sao lại để người độc ác lạnh lùng kia ngạo mạn thế chứ. Mà hình như cô ta đang nhìn xung quanh, chẳng lẽ cô ta muốn diệt khẩu nhân chứng. Không được mình phải chuồn thôi, nếu để cô ta bắt được thì chết chắc."   Nghĩ đến vậy nàng vội vàng chạy mất không giám quay đầu lại. 

Còn Từ Tử Hiên thì vô cùng tức giận. Muốn đi đón vợ tương lai mà cũng không yên. Lũ khốn này không biết tự lượng sức mình, nghĩ cô đi một mình thì có thể giết được cô sao. Mơ tưởng. Giải quyết xong bọn ngu xuẩn kia, cô liền vội vàng chạy đi tìm vợ nhưng tìm mãi không thấy. Nàng chạy đi đâu rồi? Từ Tử Hiên đang lo lắng vì không tìm thấy Trương Ngữ Cách, thì đột nhiên cô có điện thoại gọi tới. Là của bố mẹ vợ tương lai.

- Alô! Bác ạ. 

- Bác gọi đến báo với cháu, Ngữ Cách nó đã về đến nhà rồi! Hai đứa bị lạc mất nhau hay sao mà nó lại về một mình thế?

- Vâng! Em ấy về nhà an toàn là cháu yên tâm rồi.

- Mai cháu qua nhà bác chơi nhé.

- Vâng. Cháu chào bác. - Từ Tử Hiên thở phào nhẹ nhõm, may nàng đã về nhà an toàn nên cô cũng yên tâm.

-------------------------------------

Gia Đình Trương

- Ba mẹ nói gì cơ, ba mẹ muốn con về nhà để lấy chồng!!!!

- Đúng vậy.

- Nhưng con có biết người đó là ai đâu.

- Con yên tâm đi, đó là người rất tuyệt vời đấy. Mẹ có hình của con rể tương lai đây này, con xem đi.

- Hả? Là cô ta à ! Tên đáng sợ này. Ba mẹ đây là người tuyệt vời mà ba mẹ nói sao? Cô ta là con quỷ hút máu người đấy! Con không lấy người đôc ác đấy đâu.

- Con nói linh tinh gì thế. Con rể mà biết được sẽ buồn lắm đấy .

- Kệ cô ta! Con không lấy đâu!  

- Không muốn cũng phải lấy, không được bướng bỉnh.


- Mặc kệ con không lấy đâu. Nếu bố mẹ muốn thì tự đi mà lấy. - Nói rồi nàng tức giận bỏ đi lên phòng.

Trương Ngữ Cách pov "Tức chết mình mà. Bắt mình lấy tên độc ác đó chẳng khác nào muốn mình chết sớm. Mình không muốn cuộc đời tươi đẹp của mình kết thúc ở đây đâu. Làm sao bây giờ, mình không thể rơi vào miệng cọp được *suy nghĩ , suy nghĩ* A mình nghĩ ra cách rồi. Phải trốn thôi *vội vàng lấy va ly* Trốn là cách tốt nhất để thoát chết. Ba mẹ đừng trách con không nghe lời nhé. Tại ba mẹ ép con trước. Có gì ba mẹ tự giải quyết con đi đây. Tạm biết. Ôi cuộc sống tươi đẹp của ta, ta tới đây" .

-----------------------------------

Từ Tử Hiên đang xem xét tài liệu thì điện thoại gọi đến

- Alo!

- Tử Hiên à! Ngữ Cách bỏ trốn rồi!

- Bỏ trốn, tại sao em ấy lại bỏ trốn?

- Nó không muốn lấy cháu.

- Vậy à! Bác yên tâm cháu sẽ cho người tìm em ấy về, bác không phải lo đâu.  

- Vậy là bác yên tâm rồi, chào cháu.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện. Cô liền gọi điện đi.

- Alo, cô chủ ạ.

- Cậu cho người đi tìm vợ tương lai của tôi về đây. Nàng ấy bỏ trốn rồi.

- VÂNG!! Tiểu thư gan thật đấy, giám trốn cả cô chủ.

- Im miệng , đi làm nhiệm vụ đi.

- Vâng.

Từ Tử Hiên vô cùng phẫn nộ. Em giám bỏ trốn vì không muốn lấy tôi sao. Được! Vậy thì em đừng để tôi bắt được em.  










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro