Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi giận hờn xong họ cũng bắt đầu lái xe trở về, trên đường đi nàng tức giận quay mặt ra ngoài, không thèm nhìn cô còn cô vì vừa lái xe, vừa bận ngắm nàng, lên không phát hiện ra sự kỳ lạ xung quanh cho đến khi, có 1 viên đạn bay đến trước mặt nàng, khiến nàng tái mét mặt vì sợ hãi. Cũng may xe cô được thiết kế để chống đạn, nên nàng không bị thương tổn gì. Nhìn nàng run rẩy sợ hãi nhìn ngó xung quanh cô vô cùng lo lắng vội kéo nàng vào lòng nhưng nàng lại không chịu vì tò mò nàng đã quay lại xem thử chuyện gì đang xảy ra và nàng đã oà lên khóc khi nhìn thấy có rất nhiều xe đang đuổi theo mình, họ lại còn đang bắn đạn vào nàng nữa, nàng sợ lắm, nàng không muốn chết đâu.

- Hu hu hu.... phải làm sao bây giờ, họ đang bắn đạn kìa, cô chạy nhanh lên không họ đuổi kịp bây giờ.... hu hu hu

- Đừng sợ *vội ôm nàng vào lòng, úp mặt nàng vào ngực, để nàng không thấy gì hết nữa* sẽ không sao đâu. Em ngoan ôm chặt tôi vào, đừng động đậy để tôi xử lý.

- Sắp chết đến nơi rồi mà cô còn lợi dụng tôi à.

- Nếu thấy sợ quá thì cứ mắng tôi thoải mái không sao cả. Tôi sẽ bảo vệ em, đừng sợ.

- Trời ơi! Bọn chúng bắn sắp thủng xe rồi.

- Tôi đã bảo em không được nhìn rồi mà. Cúi xuống.

Nói xong cô vội tăng tốc, cái bọn này,  sao cứ thừa lúc cô đi đón vợ là gây chiến chứ.Nhìn nàng run rẩy vì sợ hãi cô đau lòng lắm. Cô biết nàng rất nhát gan và sợ chém giết nên cô không muốn đánh nhau trước mặt nàng sợ nàng trông thấy cô giết người lại ghét cô hơn. Cho nên bây giờ cô chỉ có thể tăng tốc tránh xa ra để bọn đàn em cô xử lý bọn nhãi nhép này nếu không nàng nhìn thấy lại hoảng sợ cho xem.Thấy đã cách xa an toàn tránh được tầm mắt của nàng cô mới bắt đầu gọi điện thoại

- Cậu xử lý đi tuyệt đối không tha bất cứ 1 tên nào hết, sau đó tìm tên chủ mưu phá tan hang ổ hắn ra cho tôi. Làm nhanh gọn lẹ vào.  

Nói xong cô vội cúp máy luôn vì sợ nàng nghe thấy dám làm cho nàng sợ đến nỗi rơi lệ thì kẻ đó phải chết. Không biết tên nào chán sống, cứ thích đâm đầu vào lúc không nên đâm cô nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên tóc nàng, ôm nàng chặt hơn nhưng lạ là không thấy nàng có phản ứng gì. Cô vội lật nàng ra xem thử thì thấy nàng đang nằm trong lòng cô ngủ ngon lành. Mà cũng lạ vừa lúc nãy còn khóc lóc sợ hãi, thế mà bây giờ đã ngủ ngay rồi chắc do nàng khóc nhiều quá, nên mệt mỏi ngủ thiếp đi đây mà. Biết trước nàng dễ ngủ thế này thì khi nãy cô đã ở lại tự tay xử lý bọn chán sống kia rồi bây giờ mà quay lại người của cô cũng dọn dẹp xong hết rồi còn đâu. Cúi đầu xuống lau khô nước mắt còn vương trên má nàng, rồi hôn lên đôi mắt đang nhắm kia, thì thầm  

- Vợ à ! Đã để em hoảng sợ rồi, tôi xin lỗi *ôm nàng vào lòng,sau đó lái xe đưa nàng về nhà*

- Cháu chào hai bác!

- Cháu đưa Sa Hạ về rồi à?

- Vâng ạ.

- Nó làm sao mà bắt cháu bế thế kia?

- Dạ cô ấy chỉ buồn ngủ quá thôi ạ, không sao đâu bác.

- Vậy, cháu bế nó vào phòng giúp bác nhé.

- Cháu đừng chiều nó quá, nó sẽ hư đấy.

- Vâng ạ.

Cô bế nàng vào phòng, đặt nàng xuống giường nhìn ngắm nàng, vuốt sợi tóc xõa xuống mặt nàng, yêu thương chìu mến hôn lên môi nàng. Thật ra quyết định lấy nàng, cô đã suy nghĩ rất nhiều rồi mới đưa ra quyết định này. Vì cô biết, khi nàng là vợ cô, nàng sẽ có thêm rất nhiều kẻ thù, bọn chúng luôn rình rập quanh nàng. Chỉ cần cô có một chút sơ hở chúng sẽ làm tổn thương nàng mất cô thật sự không muốn nàng bị tổn thương nào cả, dù chỉ là một cọng tóc nhưng dù sao suy đi tính lại cứ để nàng bên ngoài lông nhông tự do như vậy còn nguy hiểm hơn là vợ cô, tuy là đích ngắm của kẻ thù, vì chúng không làm hại được cô, sẽ chuyển sang nàng. Nhưng cô sẽ luôn bảo vệ nàng, chăm sóc yêu thương nàng, luôn bên cạnh nàng không rời xa nàng nửa bước xem bọn chúng có động nổi vào một sợi tóc của nàng không. Xem ra muốn an toàn cho nàng, thì phải tiêu diệt tất cả kẻ thù của cô lúc đó cô mới yên tâm hơn một chút. Nằm xuống bên cạnh nàng, đan tay nàng vào tay mình. Cô khẽ thì thầm

_ Vợ ngốc à! Hãy luôn ở bên Lạc nhé, hãy để Lạc bảo vệ em. Đừng trốn đi linh tinh nữa nhé, bọn chúng đã để ý em rồi đó thế giới bên ngoài không đơn giản như em nghĩ đâu nhất là một người ngây thơ, trong sáng như em lại càng dễ gặp nguy hiểm. Vậy nên hãy ở bên Lạc, để Lạc bảo vệ và chăm sóc cho em nhé!   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro