Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng còn đang suy nghĩ, bỗng nhiên nàng thấy cô tách hai chân nàng ra, khiến nàng sợ đến tái mặt. Cô lại muốn làm gì nữa đây, hành hạ nàng như vậy chưa đủ hay sao? Nàng càng hoảng hơn khi cô bắt đầu đưa tay vào mơn trớn, cấu véo nơi đó của nàng, nàng đau lắm nhưng nàng vẫn không thể kìm được khoái cảm, khiến nơi đó vẫn không ngừng tiết ra dịch mật. Nhưng cơn khủng hoảng đến khi nàng nhìn thấy cô chuẩn bị đưa ngón tay vào trong người nàng. Vì quá hoảng sợ nàng vội đẩy cô ra, và vùng lên chạy trốn, nhưng cô chưa kịp xuống giường thì...

- AAAAAAAAH!!!! 

Cô đã kéo nàng lại và đâm thẳng ngón tay của cô vào trong người nàng. Nàng đau đớn đến quằn quại, cô đột nhiên đâm thẳng vào người nàng, khiến người nàng như bị xé toạc ra đau đớn tột cùng. Nàng nằm sấp xuống giường, nước mắt không ngừng trào ra, hứng chịu những cái ra vào thô bạo của cô. Nàng cắn chặt gối không cho phép mình rên rỉ, hay khóc lóc, thân thể nàng như rã rời, vô lực...Được một lúc nàng thấy cô dừng lại, rút ngón tay ra, xoay người nàng trước mặt cô.  

- Tại sao lại muốn chạy trốn ?

- Tôi không muốn lấy cô đồ độc ác, tàn nhẫn hức hức.

- Vậy sao?

Nói xong cô lại tiếp tục đặt một chân nàng lên hông cô, rồi xông vào muốn nàng. Cô không còn kiểm soát được chính mình nữa. Cô muốn nàng phải biết giờ đây nàng là của ai?

- AAAAA.... đừng mà, đau quá, cô bỏ ra đi mà. Tôi xin cô đấy! Cô làm ơn đừng thúc mạnh như vậy được không? Cô là trâu bò à huhuhu.

- Tất cả đều là lỗi của em. Tôi rất muốn nhẹ nhàng với em nhưng em lại không muốn.

- Huhu ba mẹ ơi cứu con huhu.

Nàng đau đến nỗi thân thể nàng như mất cảm giác, người nàng như vô hồn. Nàng không biết cô hành hạ nàng trong bao lâu, muốn nàng bao nhiêu lần, rồi những tư thế kỳ cục mà cô ép nàng phải làm. Giờ đây nàng mệt mỏi lắm rồi, nàng muốn nghỉ ngơi, muốn quên đi chuyện kinh hoàng đêm nay, rồi người nàng dần dần chìm vào bóng đen một cách vô thức. Khi nàng ngất đi, cô vẫn điên cuồng ra vào trong nàng, cho đến khi cô đã thấm mệt. Lúc này cô mới ngẩng lên nhìn nàng thì cô mới biết, nàng đã ngất xỉu từ khi nào rồi, người nàng lạnh ngắt, nước mắt vẫn còn đọng trên má nàng, khuôn mặt tím tái vô hồn vì đau đớn, khiến trái tim cô quặn thắt lại.

Cô bàng hoàng tỉnh lại. Cô đang làm gì nàng thế này. Trời ơi! Sao cô lại tổn thương nàng như vậy chứ?!  

Cô nhìn đến thân thể nàng, vết bầm tím tái khắp người. Thỉnh thoảng còn có máu vương vãi. Nơi đó của nàng còn bị cô tra tấn đến sưng tấy, máu chảy rất nhiều. Trái tim cô như co thắt lại, cô đã cố gắng kiềm chế không cho mình được làm tổn thương đến nàng...Vậy mà trong vô thức cô lại tra tấn, chà đạp thể xác lẫn tâm hồn cô.

- Tako à! Lạc xin lỗi! Lạc thật sự xin lỗi! Lạc sai rồi.

Ôm nàng vào lòng đau đớn, hôn lên những giọt nước mắt còn vương trên má nàng, rồi cô cúi xuống liếm hết máu trên người nàng. Cơ thể nàng xanh xao, trông yếu đuối mỏng manh hẳn đi. Nhìn cơ thể nàng như vậy cô không biết phải làm sao bây giờ nữa...Cơ thể cô run lên bần bật, cô hối hận lắm rồi, bây giờ cô phải làm sao để chuộc lại lỗi của mình đây? Mai là đám cưới rồi, cô phải làm sao để giữ được nàng bên mình đây? Lần này chắc nàng ghét và hận cô lắm đây. Cô thở dài trong đau buồn, rồi bế nàng vào phòng tắm. Cô muốn dùng nước ấm để rửa sạch vết bẩn trên người nàng để xoa dịu vết đau cho nàng. Vì cô vẫn cảm nhận được, tuy đã ngất đi nhưng trong vô thức cơ thể nàng vẫn đang run lên. Quả nhiên khi ở trong nước ấm cơ thể nàng đã hồng hào trở lại, khuôn mặt cũng thư giãn bớt căng thẳng hơn. Cô yêu thương, ân cần, nhẹ nhàng tắm rửa cho nàng từng chút một. Sau khi tắm xong, cô lấy thuốc bôi cho nàng, cô muốn chuộc lại lỗi của mình với nàng. Bây giờ điều cô mong muốn nhất là: sáng hôm sau khi thức dậy, nàng hãy quên đi tất cả, mọi chuyện như chưa từng có việc gì xảy ra...  

- Liệu như thế có được không em?

- Xin em hãy ở bên Lạc, đừng bao giờ rời xa Lạc nhé?!

- Lạc hứa, Lạc sẽ không bao giờ làm như vậy với em nữa đâu.

- Xin hãy tin Lạc...  

Cô nhìn ngắm nàng, có vẻ nàng đã đỡ sợ hãi hơn. Cô hôn lên môi nàng, rồi vòng tay ôm chặt nàng vào lòng ủ ấm cho nàng.

- Lạc yêu em nhiều lắm! Hãy luôn ở bên Lạc, đừng bao giờ rời xa em nhé!

- Tất cả hãy xem là 1 giấc mơ được không em?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro