Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau vụ bắt cóc đáng sợ đó, Trương Ngữ Cách quyết định cắt luôn không đi hưởng tuần trăng mật nữa. Cô nghĩ sang đó hưởng tuần trăng mật thì chắc gì cô đã được đi chơi mấy, suốt ngày bị tên chồng giam giữ trên giường sáng, trưa, chiều thì đi đâu được thà cô ở nhà đi làm còn tốt hơn. Ít nhất cô có thể tránh tên chồng kia sáng, trưa, chiều, còn tối thì... chưa chắc. Nhưng dù sao cũng đỡ khổ hơn nằm trên giường nhìn trần nhà, bị người khác tra tấn hoành hành. Thấy cô đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, nàng liền hỏi :

- Cô đi đâu đấy?

- Thì em không muốn đi Nhật Bản nữa thì Lạc đành phải đi làm thôi!

- Đi làm ? Thế cô làm ở công ty nào? Công việc và chức vụ là gì? Tiền lương có cao bằng tôi không?... 

- Em không biết Lạc làm ở đâu?

- Cô này hỏi dở nhỉ? Cô có nói với tôi đâu mà tôi biết?!

- Không cần nói rồi em cũng sẽ biết thôi!

- Đúng là cái đồ tự phụ.

- Thôi Lạc đi làm đây! Em ở nhà nghỉ ngơi đi!

- Không! Không! Tôi cũng muốn đi làm, ở nhà chán lắm! 

- Em nghỉ lâu như vậy, Lạc tưởng em thôi việc luôn rồi. "Sao tự nhiên lại muốn đi làm chi vậy không biết? Em ấy mà đi làm thì mình biết cho em ấy làm việc gì đỡ tổn thất nhất đây! Vợ ngốc."

- Vớ vẩn! Đấy là do tôi không thích đi thì tôi nghỉ. Bây giờ ở nhà cũng chán, nên lên đấy chơi cho đỡ buồn.

- Em đi làm mà cứ như đi chơi đấy nhỉ? Không sợ bị họ đuổi việc à?  

- Hứ! Tôi là nhân tài số một của công ty họ, họ giám đuổi tôi sao? Nếu đuổi tôi thì tên chủ tịch đó có mắt như mù.

* Xặc* Đang uống nước.

- *Cười cười* Ờ ờ, tên chủ tịch đó sắp mù đến nơi rồi!

- Ai cho cô nói xấu chủ tịch của tôi? Cấm!

- Em có vẻ bênh chủ tịch của mình nhỉ?  

- Đương nhiên! Chủ tịch của tôi là một người vô cùng tài giỏi, xinh đẹp, thông minh, tài trí, là một người tuyệt vời hihi. Cỡ như cô.. chỉ có đáng xách dép cho cô ấy thôi.

- Chưa biết vị chủ tịch kia là ai mà đã giám chê Lạc. Hay nhỉ?

- Thôi! Tôi tạm tha cho cô đấy! Mau chọn cho tôi bộ quần áo rồi còn cõng tôi đi làm nữa nhanh lên. Khổ cái thân tôi, đã mệt gần chết rồi mà vẫn phải cố gắng đi làm để kiếm tiền nuôi chồng... Chậc... Chậc.

Cô không nói gì thêm. Mặc kệ cho nàng muốn nói sao thì nói.

- Đúng là khổ mà, người ta thì được dựa dẫm nương tựa vào chồng, còn mình thì phải còng lưng ra cho chồng dựa vào.

Tiếp tục im lặng nghe thuyết giáo. 

- Đã thế tên chồng lại chẳng ra gì. Chỉ được mỗi cái mã thôi, ngoài ra vứt hết. Đã độc ác, lạnh lùng lại còn dâm dê nữa... &%*28″ Bây giờ tôi chỉ ước sao cô bằng một phần của chủ tịch tôi thôi là được.

- Em thích chủ tịch của em đến thế cơ à?

- Đương nhiên!

- Nếu em thích chủ tịch của em như vậy. Sao không đi mà theo đuổi?  

- Tất cả đều tại cô. Tôi đang lập kế hoạch cưa đổ chủ tịch thì bị cô xen ngang, ép tôi lấy cô. Nếu không phải tại cô thì biết đâu được chủ tịch bây giờ đã là của tôi.

- Ừm! Em nói vậy cũng đúng? Nếu em muốn thì cứ làm theo ý mình đi! Lạc không cản đâu.

- Cô phải giữ lời hứa đấy nhé! Khi chúng tôi ở bên nhau rồi.. cấm ngăn cản, cấm giết người?

- Được! Đồng ý!

- Hahaha. NGỰA ĐÂU ĐẾN ĐÂY CHO TA CƯỠI NÀO!

- Ồn quá!

- Chủ tịch yêu ơi! EM ĐẾN ĐÂY. Húhúhú.

- Tôi chịu thua em luôn rồi đấy.

- Khẩn trương lên nào hú hú!  

"Em giám coi Du là ngựa, tối nay em chết với Du."

Cô cõng nàng ra ngoài với ánh mắt ngạc nhiên, sửng sốt của mọi người. Có vẻ ngồi trên lưng cô, nghịch nghịch tóc tai cô mãi cũng chán. Nàng bèn nghĩ ra ý tưởng muốn kiểm tra xem trí thông minh của cô đến đâu.  

- Tôi có câu này đố cô nè. Để xem cô có giải đáp được không?

- Được! Em đố đi!

- Ok! Bắt đầu đố nhé!.....Trên một cành cây có ba con khỉ, khỉ bố, khỉ mẹ, khỉ con. Khỉ mẹ rơi xuống nước, khỉ bố nhảy xuống nước cứu khỉ mẹ lên. Hỏi trên cây còn khỉ gì? TÔI ĐỐ CÔ BIẾT ĐẤY?  

- Hả? Đây mà cũng là câu đố sao? Không cần phải nghĩ Lạc cũng biết chắc chắn là khỉ khô rồi!


- Hahaha sao cô ngốc thế? Có mỗi thế mà cũng không biết! Trên cây là khỉ con, là khỉ con biết chưa. Hahaha. Tôi không ngờ cô lại ngốc như vậy đấy hahaha.....Ờm... nhưng mà cũng không thể trách cô được, câu đố này tôi phải nghĩ cả một tuần mới ra đấy! Cho lên lần sau có không biết gì cũng đừng có xí xớn ra vẻ ta đây nhé!

- Em thông minh thật đấy! Lạc khâm phục em quá.

- Cô có muốn tôi đố tiếp không?

- Thôi! Thôi! Thôi! Một người "thông minh" như em, Lạc không đấu lại được!  

- Hahaha quá khen! Quá khen. Híhíhí. Ta là nhất. Hahaha. Cuối cùng cũng có người ngu hơn ta.

"Tôi thề kiếp sau tôi không thèm lấy vợ ngốc nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro