Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe anh ta nói vậy, nàng thấy... hơi ngại ngại... bắt nàng đi xin xỏ tên kia thà nàng không giúp còn hơn "Nhưng nếu không giúp, anh Phòng Phong mà bị chặt chân tay, bị....... Thì tội cho anh ấy quá. Tên kia sao cô ta lại độc ác thế chứ? Mấy cái người này không tự đi mà xin đi.... tự nhiên lại nhờ mình không biết. Phải làm sao bây giờ?"

- Sao mấy người không đi mà xin cô ấy?  

- Chúng em đều đã đi xin Chị Hai rồi! Nhưng không được. Đầu tiên Chị Hai còn cho qua nhưng vì quá nhiều người đến xin. Cho... cho nên Chị Hai đã ra quyết định : Ai mà đến xin cho anh Phòng Phong nữa, thì sẽ bị xử phạt như anh ấy. Chị Hai đã nói là làm. Mọi người không còn cách nào khác, nên phải đến đây làm phiền phu nhân. Em thay mặt mọi người cầu xin phu nhân hãy cứu anh ấy. Anh ấy là một người rất tốt, không thể để anh ấy như vậy được.

- Tôi hiểu! Nhưng mà... Lỡ tôi đi cầu xin Từ Tử Hiên mà cô ta không đồng ý, còn muốn chặt tay, chặt chân của tôi nữa... Thì chết tôi à?!

- Phu nhân! Phu nhân đừng lo, Chị Hai yêu thương phu nhân như thế, lại rất nghe lời phu nhân. Cho nên phu nhân chỉ cần nói một cái là chị ấy đồng ý ngay.  

- Thật sao? Nhưng đôi khi tôi cũng bị mắng không thương tiếc đấy! Nhỡ lần này cô ta lại tức giận thì sao?

- Phu nhân chỉ cần thật dịu dàng, tình cảm, chiều chuộng Chị Hai. Để Chị Hai sung sướng, sau đó thì phu nhân xin gì mà Chị Hai không đồng ý?

- Làm như vậy là như thế nào? Tôi không hiểu?  

- Phu nhân hãy chọn thời điểm khi Chị Hai vừa tắm xong, mặc một bộ đồ ngủ thật gợi cảm, sau đó nằm trên giường quyến rũ, thôi miên. Lúc đó phu nhân nói gì Chị Hai cũng đồng ý hết.

- Tôi chẳng dại. Lỡ cô ta cao hứng lên đòi hỏi thì chết tôi à?

- Chuyện này.... "Phu nhân thật là, không kết thúc trên giường thì làm sao mà thành công được."

- Thôi, để tôi làm theo cách của tôi. Đảm bảo sẽ thành công vang rộn. Hơn cái kế hoạch kia của anh.

- Ô thế càng tốt. Vậy phu nhân thực hiện luôn đi nhé! Vì sáng mai là xử phạt luôn rồi.

- OK. Tôi sẽ đi xin luôn đây! He he anh thấy tôi có tốt không?

- Dạ! Rất tốt!

- Vậy... Tôi có xinh không?  

- Dạ! Rất xinh!

- Vậy ... Anh thấy tôi có quyến rũ không?

- Dạ! Rất quyến rũ! "Phu nhân bị làm sao thế nhỉ?"

- Hahaha. Anh tốt với tôi quá! Từ trước đến nay chỉ có mình anh là thấy được nét đẹp đó của tôi đấy!  

- À đúng rồi! Suýt quên. Anh thấy tôi có thông minh không?

- Dạ... ! RẤT RẤT RẤT THÔNG MINH. À... Phu nhân muộn rồi đó. Em phải đi đây, chào phu nhân! "Phu nhân mắc tính tự sướng đáng sợ quá. Tốt nhất là chuồn nhanh cho đỡ mệt."  

- Hí hí, tạm biệt, khi nào rảnh lại đến đây chơi nhé, FAN của taaaaa!!! "Thôi dù sao thần tượng là phải giúp đỡ fan của mình. Bắt tay vào công việc giúp đỡ cho anh Phòng Phong thôi!"

Nàng đi vào phòng ngủ nhưng không thấy cô đâu, bèn lướt sang phòng làm việc. Đến cửa phòng, nàng định đẩy cửa bước vào, nhưng cửa bị khóa bên trong. Nàng biết cô đang ở trong đó, vì khi ở nhà cô chỉ lượn lờ ở hai phòng : phòng làm việc và phòng ngủ. Không ở phòng ngủ thì chắc chắn cô đang ở phòng làm việc thôi! Nàng cũng biết suy nghĩ chứ bộ, nàng đâu có ngốc lắm đâu! Dám trốn nàng à? Chẳng lẽ cô ta biết nàng sẽ đi xin xỏ cho lên mới tránh mặt nàng? "Tên chồng này to gan thật!"  

*Đập cửa uỳnh uỳnh* ... Rầm... Rầm ... Rầm...

- Tên kia, cô có mở cửa cho tôi không thì bảo, mở cửa! MỞ CỬA RA... Rầm... Rầm... Rầm.

Nàng đang điên tiết lên đánh, đấm, dẫm, đạp lên cánh cửa khí thế thì bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng gọi mình rất nhỏ :

- Phu nhân!

- Ai gọi tôi thế?

- Là tôi đây!  

- Ồ quản gia, ông đến đây làm gì?

- Ở ngoài kia, mọi người đã bắc thang cho phu nhân trèo lên cửa sổ. Bây giờ cô chủ đang không muốn gặp ai. Chỉ có cách trèo vào bằng đường cửa sổ thôi.

- Thế sao ông không đi mà trèo!!

- Bây giờ chỉ có phu nhân mới làm cô chủ bớt giận được thôi.

- Nhưng mà t...  

- XIN PHU NHÂN HÃY CỨU CẬU PHÒNG PHONG!

- Ờ... Thế ông có thấy t...

- Phu nhân rất tốt, rất đẹp, rất quyến rũ, rất thông minh!

- ĐƯỢC! TÔI SẼ ĐI LEO THANG, VƯỢT TƯỜNG ĐỘT NHẬP VÀO TRONG ĐÓ! *CẠN LỜI*

- Phu nhân, người bé bé cái mồm thôi, lộ hết bây giờ.

- Hi hi. Tôi quên mất.  

------------------------

- Ôi má ơi! Thang cao quá à! Tôi sợ...

- Phu nhân người đừng sợ! Đã có chúng em ở đây. Nếu phu nhân ngã, chúng em sẽ đỡ phu nhân. Phu nhân là anh hùng tái thế, cứu khổ cứu nạn cho chúng em.

- Được! Tôi sẽ lên cứu vớt những linh hồn ngáp ngoải. TRƯƠNG NGỮ CÁCH CỐ LÊN!!!  

- PHU NHÂN CỐ LÊN, PHU NHÂN VÔ ĐỊCH.

Nhìn thấy mọi người đang nhiệt liệt ủng hộ mình. Nàng hứng chí trèo nhanh hơn. Quyết chiến đấu với cô tới cùng.

"TỪ TỬ HIÊN! TÔI ĐẾN ĐÂY!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro