Chap 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy cô vì đỡ đạn mà bị thương chảy rất nhiều máu ... nàng sợ đến tái mặt, tim nàng như ngừng đập, đau đớn vô cùng, nước mắt nàng không ngừng rơi. Nàng rất sợ, lỡ như cô có mệnh hệ gì ai sẽ bên nàng, yêu thương, chăm sóc, bảo vệ nàng đây.

- Huhuhu...MÁU ...Máu này... Lạc có sao không?... Có đau lắm không?... Huhuhu... Lạc đừng chết nhé... Hứa với em Lạc không được chết nhé... Huhuhu  

Nhìn nàng đang ôm mình khóc nức nở ... Lòng cô rất đau xót , nhưng biết làm sao bây giờ, thà cô bị thương chứ không bao giờ cô muốn nàng bị tổn hại dù chỉ là một cộng tóc. Cho dù có chết cô cũng phải bảo vệ cô vợ bé nhỏ này đến cùng .Thấy nàng vẫn ở dưới nước run rẩy. Cô đã phải cố hết sức ... Một tay quay mặt chĩa súng vào kẻ thù... Một tay cô ôm nàng lên bờ, rồi cho nàng ngồi vào lòng như che trở, ủ ấp cho nàng. Ở trong lòng cô nàng hí hoáy xem vết thương của cô thế nào điều đó làm cô cảm thấy cô cùng ấm áp vì sự quan tâm của nàng.

- Ngoan! Lạc không sa! Đừng lo lắng quá biết chưa! Bây giờ em phải thật bình tĩnh và nghe lời của Lạc. Lạc sẽ bảo vệ em đến cùng, sẽ không để ai làm tổn hại đến em đâu. Đừng sợ nhé vợ yêu của tôi.

Nghe cô nói như vậy nàng nhìn sâu vào mắt cô rồi khẽ mỉm cười , dịu dàng tựa nhẹ vào vai cô thì thầm  

- Vâng.

Trong khi hai vợ chồng đang ôm nhau thắm thiết tình cảm thì tên kẻ thù không đội trời chung với cô chỉ nhìn rồi cười khẩy, y như hắn đang xem cải lương, khóc lóc thê lương "Ta cho hai ngươi cơ hội bên nhau mà thề non hẹn biển xuống dưới kia còn gặp nhau, đó là ân huệ ta ban cho ngươi đấy"  

Một phát súng của cô bắn về phía hắn lúc nãy, may là hắn lôi hai tên đàn em ra đỡ đạn... không thì hắn đã bị một phát xuyên tim rồi. Hắn phải công nhận tài bắn súng của cô rất chuẩn, cũng may hắn có con tin là nàng, không thì hắn đã chết trong tay cô từ rất lâu rồi. Bây giờ cô đang bị thương rất nặng, hắn chỉ cần thong thả ngồi đợi cô chết dần chết mòn vì mất máu là được. Dù sao một con sư tử đang bị thương cũng không nên động vào nó... Kẻo đến khi nó gồng lên cắn lại chỉ thiệt thân thôi. Đang ôm cô, bỗng nhiên cô thở có vẻ khó nhọc hơn khiến nàng tái mặt vì lo sợ

- Lạc! Lạc! Sao rồi! Khó chịu lắm à?

- *mỉm cười* Lạc không sao đừng sợ. "Cái bọn kia làm gì mà lâu thế không biết, Tako sợ đến khuôn mặt tím tái run rẩy hết lên rồi. Không được rồi phải báo hiệu cho chúng biết thôi, nơi này không phải là dễ tìm chút nào"

Nghĩ vậy cô bèn nhìn xung quanh xem có chỗ nào khuất, có thể che chắn được không. Cô nhìn thấy một ghế đá khá lớn ở gần chỗ mình. Cô nhìn nàng mỉm cười rồi nói nhỏ. Nàng thấy cô nói vậy cũng ngoan ngoãn gật đầu rồi ôm chặt cô hơn. Sau khi đã chuẩn bị xong, cô lộn thật nhanh đến chỗ ghế đá ẩn nấp... Đồng thời cũng giơ cao súng lên trời bắn một phát " Đoàng"

- Khốn khiếp mày dám gọi người tới. Anh em bắn chết bọn chúng cho ta. Hôm nay ta quyết sống chết với ngươi.

Nàng ở trong lòng cô thấy hắn nói vậy thì sợ hãi run rẩy, ôm chặt cô hơn. Cô thấy vậy vội vỗ nhẹ lên vai chấn an nàng, dịu dàng nói.

- Ngoan! Ngồi yên đây! Không được thò đầu lên để Lạc xử lí bọn chúng, người của ta sắp đến rồi em sẽ được an toàn. Đừng sợ.

- Vâng! Em không sợ! Em sẽ không sợ! Có Lạc ở bên sẽ không có gì phải sợ cả.  

- Đúng rồi! Vợ ngoan lắm. Bây giờ bỏ tay ra nào *gỡ tay nàng ra khỏi cổ, không cho nàng ôm nữa*để Lạc còn xử lý bọn khốn khiếp kia.

- Không! Không bỏ *ôm chặt*Lạc định bỏ em một mình ở đây phải không? Không ... Không chịu đâuuu....

- Đã bảo là ngoan rồi mà? Lạc không đi đâu cả, Lạc chỉ ở đây thôi? Em phải bỏ Lạc ra như vậy em mới không gặp nguy hiểm!  

*Đoàng... Đoàng... Đoàng... Đoàng..."

- Ááááááá huhuhu em sợ. Đừng bỏ em ra mà huhuhu....

- Đừng sợ! Vậy ôm dưới bụng Lạc đấy, đừng ôm cổ nữa để Lạc còn tiện quan sát! Em mà thò đầu lên là chúng bắn vỡ đầu đấy.

- Vâng !

Nàng vội vàng ôm dưới eo cô, thụt đầu xuống, nhắm chặt hai mắt lại. Nghe tiếng súng nổ mà lạnh run người. Cô được thả lỏng cũng bắt đầu phản công, cô bắn phát nào trúng phát đó. Chỉ tiếc là tên chú đáng chết của cô , có hàng phòng ngự khá vững chắc nên cô phải tiêu diệt hết bọn chúng đã. Dường như nhờ có tiếng súng ầm ĩ, vang trời ... Cũng là thứ giúp người của cô tìm được nơi đang diễn ra trận chiến ác liệt. Họ vội xông vào tiếp tục chiến đấu ... Chỉ chưa đầy 30′ sau quân cô toàn thắng.  

-------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro