Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Ngữ Cách đang không biết gặp giám đốc phải nói thế nào để không bị phạt thì có tin họp đột xuất, nàng cũng hào hứng lắm, dù sao đi họp cũng tốt hơn nhiều so với lên phòng giám đốc chịu tội. Trong phòng họp nàng nghe họ nói như vịt nghe sấm, chẳng hiểu gì cả. Mà lạ là giám đốc đầu tiên nhìn thấy nàng thì khá bất ngờ, sau đó cứ nhìn nàng chằm chằm. Nàng biết nàng rất xinh không ngờ mới đi làm đã cuốn hút được hẳn giám đốc. Trương Ngữ Cách pov "Thôi mình phải giả bộ nghiêm túc biết đâu nữa lên phòng nhận tội giám đốc lại tha cho mình" thế là nàng bắt đầu nghe mọi người nói. Được một lúc, không hiểu sao hai mắt nàng lại nhắm chặt lại, đầu gật liên tục. Và cuối cùng nàng gục hẳn xuống bàn ngủ ngon lành mặc kệ trời đất. Nàng không hề biết rằng, hành động đó của nàng làm mọi người vô cùng bất ngờ và khó chịu xen lẫn khinh thường. 

- [Công Anh] "giám ngủ trong giờ họp trước mặt giám đốc. Để xem lần này bị đuổi việc không đồ phá hoại."

Khi buổi họp vừa kết thúc. Nàng bất chợt tỉnh dậy vui vẻ chào mọi người nhưng họ đều nhìn nàng với ánh mắt chán ghét và coi thường khiến nàng không hiểu gì cả.

- Sa Hạ cô lên phòng gặp tôi.

- Giám đốc! Tôi.

- Bảo lên thì lên.

- Vâng *ỉu xìu* "Cho chết trong giờ họp còn giám ngủ, chắc giám đốc gọi lên xử tội đây"

Sau khi về phòng, giám đốc vội lật khắp ngăn kéo để tìm cho ra bức ảnh của tiểu thư mà cô chủ đã đưa cho anh để tìm người.  

- A! Tìm thấy rồi. "Đúng cái mặt này rồi, tuy tóc hơi khác nhưng khuôn mặt vẫn trẻ con như vậy. May quá vừa hết thời hạn 3 ngày, mình đang lo vì không tìm thấy tiểu thư đâu vậy mà chị ấy tự dẫn xác đến. Ôi! Đúng là mình ăn ở phúc đức nên ông trời mới giúp đỡ đây mà. Mà sao cô chủ lại bảo tiểu thư trốn cô ấy? Sao chị ấy lại xuất hiện ở đây nhỉ? Chị ấy không biết đây là công ty của cô chủ là không thể? Vì khi nãy trong phòng họp còn ngủ ngon lành mà. Tiểu thư nguy hiểm thật định đến đây âm thầm để theo dõi cô chủ sao, may là mình phát hiện sớm. Chỉ khổ thân cô chủ thôi, giờ này không biết lưu lạc ở nước nào tìm tiểu thư trong vô vọng nữa. Đúng rồi mình phải báo tin tốt này cho cô chủ biết mới được."   

- Alô! Cô chủ ạ! Em tìm thấy tiểu thư rồi.

- [Cô ấy đang ở đâu?]

- Ở ngay trong công ty mình. Làm trợ lý riêng của chủ tịch luôn.

- [Giữ cô ấy lại, không cho cô ấy chạy thoát, để tôi về xử tội.]

- Vâng. "Chắc cô chủ tức giận lắm đây, phen này tiểu thư chết chắc rồi"  

-------------------------------------

Từ Tử Hiên vô cùng tức giận bản thân mình đáng lẽ ra cô nên biết tính nàng rất nhát gan làm sao dám đi xa chứ. Cũng chỉ vì lo lắng cho nàng, sợ nàng bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm nên cô đã lùng sục tất cả các nước không hề có thời gian ngủ nghỉ, để mong tìm ra nàng thật sớm vậy mà nàng dám hiên ngang vào công ty khiêu chiến với lòng kiên nhẫn của cô. Từ Tử Hiên pov "Lần này để xem em thoát được tôi như thế nào.Phải phạt em thật nặng mới được .Xem em còn giám trốn khỏi tôi nữa không vợ ngốc."

---------------------------------------

Thấu Kì Sa Hạ sau khi do dự mãi cũng quyết định vào phòng giám đốc.

- Chào giám đốc.

- Cô là Trương Ngữ Cách, 20 tuổi, vừa học từ mĩ về, có vị hôn thê rồi phải không?

- Dạ! Phần trên thì đúng, còn phần dưới không đúng lắm.

- Sao lại không đúng?

- Tôi không muốn lấy cô ta?

- Vì sao thế *hí hửng*. "Nhìn anh ta vui chưa kìa. Sao anh ta tò mò chuyện của mình thế nhỉ?Nhưng thôi kệ coi như có người tâm sự."  

- Vì̀ cô ta là người vô cùng độc ác, là con quỷ hút máu người.

- Hả? "Sao cô chủ trong lòng tiểu thư lại đáng sợ như vậy chứ"

- Tôi nói thật đấy, tôi đã nhìn thấy cô ta 1 mình đánh 30 đàn ông rất dã man. Anh không thể tưởng tượng ra đâu. Kinh khủng lắm.

- Tôi hiểu.


- Cô ta độc ác như vậy, khi tôi lấy cô ta về lỡ như mỗi ngày cô ta đều xẻo thịt tôi làm mắm ăn cho vui thì sao?

- Cô.......cô...... "Sao tiểu thư lại nghĩ cô chủ xấu như vậy chứ. Tội nghiệp cô chủ quá"

- Một người như vậy thử hỏi sao tôi giám lấy chứ, chết đấy.  Anh thấy tôi nói có đúng không.

- *Trợn mắt hét lớn* KHÔNG ĐÚNG!!

- Sao vậy?*run sợ *

- *Hạ hỏa* Thì cô phải cho cô ta cơ hội cải tạo quy chánh chứ.

- Nên sao?  

- Cô nên cho cô ta cơ hội đi.

- Đừng có mơ. Thà chết tôi cũng không về lấy cô ta đâu.

- Nếu cô ta dọa giết cả gia đình cô thì sao?

- Anh bị điên à? THẦN KINH!!

Câu nói của nàng làm một người hóa đá.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro