Chap 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc Từ Tử Hiên cuống cuồng , vội vã đi tìm mình. Thì Trương Ngữ Cách ngồi trong phòng cầm chiếc điện thoại lên nhìn rồi lẩm bẩm mắng ai đó! Tuy giận thật đấy nhưng không hiểu sao thấy cô gọi ... nàng vẫn không thể nào kiềm chế việc muốn nghe máy của cô. Trong lòng còn tự nhủ nhếch mấy để cho cô biết mình giận cô đến mức nào.  

Kết qủa là gọi xong rồi còn buồn hơn . Lúc này nàng chỉ muốn ở trong lòng cô, được cô quan tâm dỗ dành thôi. Vậy mà tên chồng đáng ghét đó , cúp máy là cúp luôn , không thèm gọi lại cho nàng nữa. Tức chết nàng mà , chẳng lẽ cô ta định bỏ nàng thật sao?

Những lời của mấy người kia nói là đúng sao? Cô ta đã tìm người khác bên ngoài rồi cũng lên. Hu hu hu hu hu khi nghĩ đến đó nàng lại kích động mà khóc nức nở

- Cái tên chồng đáng ghét huhuhu cô nhớ đó huhuhu Tôi sẽ không bao giờ tha lỗi cho cô đâu hức hức

- Con gái ngoan , sao lại khóc nữa rồi!

- Ba à! Con ghét chồng con lắm! Đồ phản bội! 

Nãy giờ nhìn con gái buồn thiu , ỉu xìu , khóc lóc hỏi thì nói không rõ ràng , khiến ông cũng chỉ nghĩ là hai đứa giận nhau thôi. Sao tự nhiên lại nói con rể phản bội là sao? Thật ra đã xảy ra chuyện gì?

- Con đang nói gì vậy? Sao mặt lại tái nhợt thế này? Để ba đưa con về bệnh viện nghỉ ngơi nhé! 

-*lắc lắc đầu* Không muốn nằm viện đâu hức Không muốn nằm viện đâu!

- Vậy ba đưa con về nhà nghỉ ngơi nhé!

- Không muốn!

- Vậy được ! Con lựa chọn đi. Một là về nhà, hai là đến bệnh viện . Không được hư.

Nàng ngẩng mặt lên định chối , nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm khắc của ba thì đành cúi mặt xuống lí nhí

- Vậy đưa con về nhà!

- Ừm! Về nhà nghỉ ngơi. Còn con rể để ba mắng nó cho.  

- Ba mặc kệ cô ta đi! Cô ta sắp bỏ con gái ba đến nơi rồi! Con không muốn thấy mặt người đó nữa hức hức.

- Ừ! Con muốn thế nào cũng được! Giờ ta về thôi!

- Vâng!

Ngồi trên xe nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi! Đến khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong phòng từ khi nào rồi! Chớp mắt nhìn ra ô cửa kính thì thấy trời đã sáng haizz đã qua ngày mới rồi , tên đáng ghét kia . Uổng công tôi có con cho cô vậy mà anh nỡ lòng nào bỏ tôi đi tìm người khác. Cô đúng là đồ đáng hận mà!

Đang suy nghĩ buồn bực thì mẹ cô mang tô cháo hải sản bước vào.

- Con gái dậy rồi à! Ăn cháo đi này! 

Nàng hết nhìn mẹ mình rồi nhìn tô cháo. Nói thật từ hôm qua là nàng đã giận và không tin mẹ mình nữa rồi. Nhất là khi ngửi thấy mùi kinh khủng , khó chịu phát ra từ tô cháo thì tình cảm nàng dành cho mẹ lại tụt xuống dốc không phanh. Vội vàng trùm chăn kín đầu như để trốn tránh cái thứ khó chịu đó.  

Nàng giận hờn nói vọng ra

- Con không ăn đâu! Mẹ mang đi đi! Khiếp qúa!

Nghĩ là nàng làm nũng lên mẹ nàng nói thêm

- Đây là cháo mà con thích ăn nhất đó! Cháo mẹ nấu hôm nay ngon lắm! Con dậy ăn đi! Ngoan nào!

- Không ăn!

- Ngoan ! Ăn thử một chút thôi cũng được.

( ngồi xuống giường dỗ dành)

- Con đã nói là con không muốn ăn rồi. Mẹ mau mang ra ngoài đi!  

- Con... Ngữ Cách! Con làm sao thế? Con khó chịu ở đâu à? Nói cho mẹ biết đi!

Bà rất bất ngờ trước cư xử khác lạ của con gái yêu. Bà biết nàng đang ốm lên khó chịu trong người. Nhưng ... Cũng không được phép như vậy? Khẽ thở dài bà thất vọng nói 

- Nếu con không muốn ăn thì thôi! Khi nào đói thì bảo mẹ!

- Vâng!

Nghe tiếng chân mẹ mình ra ngoài , nàng mới thở phào nhẹ nhõm

" May là mẹ đã mang thứ đó đi rồi! Nó làm mình buồn nôn chết mất! Mệt qúa ! Buồn ngủ qúa! Sao mãi mà không hết đau bụng vậy nhỉ? Thôi kệ đi , chẳng thèm quan tâm nữa , ngủ thôi"

Nàng mệt mỏi thiếp đi , chìm vào giấc ngủ ưu phiền. Sáng không ăn , đến bữa trưa cũng nhất quyết nhịn . Khiến ba mẹ nàng lo lắng vô cùng. Chẳng phải đó là món ăn mà nàng vẫn rất thích đó sao? Sao giờ thấy nó là tránh như tránh tà ma. Đang suy nghĩ hiện tượng khác lạ của con mình . Thì ba nàng có điện thoại gọi đến

- Alô

- Ba!

- Cô gọi cho tôi làm gì?

- Con muốn hỏi , vợ con...  

- Cô làm gì mà để con bé khóc lóc sướt mướt. Không chịu ăn uống gì là sao?

- SAO? NGỮ CÁCH KHÔNG CHỊU ĂN UỐNG GÌ? THÔICHẾT RỒI!

- Con xin lỗi! Con sẽ đến ngay!

- Cô không phải đến! Nó không muốn gặp cô!  

- Ba mẹ làm ơn dỗ dành mẹ con cô ấy ăn chút gì giúp con! 30′ nữa con sẽ tới!

- Làm gì mà để nó một mình!

- Con có việc quan trọng nên phải ra ngoài giải quyết.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro