Chap 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Tử Hiên ngồi bên ngoài cửa phòng cấp cứu mà lòng cô như thắt lại , sự lo lắng , hoảng loạn sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt sầu thương. 

Tại sao lại như vậy chứ?

Cô chỉ sơ sẩy một chút thôi mà sao mọi chuyện lại thành ra thế này...

Trương Ngữ Cách như vậy , không biết bé con sẽ sao đây?  

Cô thề , nếu hai người họ mà có mệnh hệ gì , cô sẽ không bao giờ tha cho bọn khốn kia , bọn chúng sẽ phải trả giá cho những việc mà mình đã gây lên.

- Con rể ! Ngữ cách làm sao thế? Nó có sao không? Bây giờ thế nào rồi!

- Con...con...con xin lỗi!  

Cô đau đớn nhìn vào cửa phòng cấp cứu , hai tay nắm chặt vào nhau như để kiềm chế bản thân... Rồi cúi gầm mặt xuống. Cô không đủ tự tin để đối diện với ba mẹ vợ mình. Đã hứa với họ là sẽ bảo vệ và chăm sóc nàng thật tốt...Nhưng cô đã không làm được , hết lần này đến lần khác để nàng gặp nguy hiểm...Bọn họ đều tốt bụng bỏ qua.  

Nhưng lần này cô không thể tự bỏ qua cho bản thân mình...Tại sao lúc nàng cần cô nhất cô lại để nàng một mình chứ. Nàng thật ngốc , sao không ở đó chờ cô mà lại đi ra ngoài xa như vậy làm gì? Cô thật sự không hiểu nàng đi ra đó làm gì nữa? Hay lại suy nghĩ lung tung , vẩn vơ rồi tự làm khổ bản thân , chắc lại giận hờn cô cái giờ đó , lên mới bực bội , hờn dỗi bỏ đi đây mà. 


Tất cả đều tại bọn khốn đó , nếu chúng không háo sắc , thì nàng đâu có xảy ra chuyện gì?

- Con đừng lo lắng qúa! Chắc nó sẽ không sao đâu? Còn bé con... Nếu không may không còn nữa , là do duyên số nó không thể ở được với chúng ta...Rồi lần sau nó lại đầu thai vào làm con cháu chúng ta mà .

Hai ông bà cũng đau lòng , xót xa nhìn con rể. Vì họ biết cô đã cố gắng bảo vệ nàng hết lòng rồi. Sự cố này xảy ra , cô là người không muốn nhất... Cho nên họ không có lý gì để trách mắng cô cả...  

Nhưng khi nhìn bàn tay đẫm máu chưa rửa của cô, rồi bộ vest đen tuy che đi màu đỏ chói mắt đáng sợ kia ... Nhưng nếu nhìn kỹ vẫn thấy một màu xỉn khô cứng lan rộng khắp quần và áo cô do máu khô lại...

Mẹ Trương Ngữ cách sợ hãi dựa hẳn vào người ba nàng "Sao lại bị chảy nhiều máu như vậy chứ?Rõ ràng hai đứa đang ở bệnh viện , cho dù có chuyện gì cũng không thể chảy nhiều máu như thế được."  

Bà chỉ thấy cô gọi về nói Ngữ Cách xảy ra chuyện. Lúc đó bà chỉ nghĩ rằng do con bà qúa yếu ớt nên không thể giữ được đứa bé , hoặc khi khám lại có vấn đề gì đó. Bà không thể nào hiểu nổi vì sao con gái của bà lại bị băng huyết đến độ này. Mang trong lòng thắc mắc một hồi lâu , bà quyết định hỏi   

- Thật ra Ngữ Cách đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại bị băng huyết nhiều như vậy...

- Con xin lỗi!

- TÔI KHÔNG CẦN CÔ XIN LỖI! TÔI MUỐN BIẾT SỰ THẬT...TẠI SAO CON GÁI TÔI LẠI BỊ NHƯ VẬY??

- Đang khám bệnh thì con có điện thoại , nên đành phải ra ngoài nghe điện. Đến khi quay lại thì cô ấy đã ra ngoài tìm con rồi. Nhưng khi tìm khắp bệnh viện mà vẫn không thấy cô ấy đâu. Mãi đến khi con cho người ra ngoài tìm Ngữ Cách thì đã thấy cô ấy ngất xỉu nằm dưới đất và đang bị...chảy máu...

- Chắc chắn nó đã gặp người xấu!

- Vâng! Con đã bắt bọn chúng lại rồi.  

- Nhưng mà Ngữ Cách tự nhiên bỏ đi như vậy chắc chắn là có vấn đề gì đó nên nó mới thế.

- Con không hiểu?

- Phụ nữ có thai rất hay suy diễn lung tung. Cô có làm chuyện gì có lỗi với nó không?

- Dạ không?

- Hãy suy nghĩ kỹ đi. Chỉ cần nói chuyện , hay va chạm với người khác phái cũng đủ để nó hiểu lầm rồi. 

Nghe ba mẹ vợ nói vậy cô suy nghĩ một chốc rồi nhớ ra sai lầm của mình... Chẳng lẽ lúc cô đỡ cô y tá kia , nàng đã vô tình nhìn thấy , rồi suy nghĩ linh tinh... Thôi chết rồi... Biết vậy cô cho cô ta ngã lăn ra đấy luôn cho xong... Thì có phải bây giờ đã không xảy ra vấn đề gì nữa không.  

Chầm ngâm một chút Từ Tử Hiên buồn bã nói 

- Chắc là do lúc con đỡ một cô y tá sắp ngã , chẳng may Ngữ Cách nhìn thấy nên...

- Cô mà cũng tốt bụng thế cơ à?

- Con xin lỗi!

Cô cúi gầm mặt , hối lỗi không dám nhìn ba mẹ vợ nữa. Không gian lại chìm vào yên lặng , chốc chốc lại nghe thấy tiếng thở dài đầy lo lắng...Rất lâu sau đó , đèn phòng cấp cứu vụt tắt , cửa phòng mở và vị viện trưởng bước ra...Thấy vậy cả ba người cùng vội vàng đứng dậy... Họ chưa kịp hỏi thì viện trưởng đã e ngại nói.  

- Phu nhân giờ đã qua cơn nguy kịch. Mặc dù chúng tôi đã truyền rất nhiều máu nhưng vì cô ấy bị mất máu qúa nhiều , nên sức khỏe rất yếu. Còn về thai nhi...Chúng tôi xin lỗi ...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro