Chap 1: ( tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em yêu! Anh phải nói lời xin lỗi khi phải nói lời chia tay này khi con tim này vẫn còn yêu thương da diết. Anh buông tay để em được nhẹ lòng mà thanh thản ra đi, những bước đi đầu tiên trên hành trình tìm lại chính mình.
Những ngày tháng phải nhìn em đau khổ , tự hành hạ mình như vậy, thật lòng anh không nỡ níu kéo tình yêu này ở lại. Anh dù biết em là một cô gái có tính cách đặc biệt. Mỗi lần cảm xúc bị tổn thương, cuộc sống gặp nhiều nỗi bất công uất ức em đều khép lòng mình lại, một mình em cam chịu, tự đau với chính nỗi đau của bản thân mà không muốn chia sẻ với bất cứ ai ngay cả đối với anh người em từng cho rằng... Những ngày tháng được ở bên anh chính là quãng thời gian tươi đẹp nhất, hạnh phúc nhất.
Vẫn biết em là người can trường nghị lực, luôn suy nghĩ cho người khác chỉ vì sự tự tôn quá lớn vô tình gạt anh sang bên lề của những nỗi đau mà em đang từng gánh chịu. Phải làm kẻ ngoài cuộc như vậy anh chưa bao giờ thấy mình bất lực và vô hình đến vậy. Chính câu nói " chỉ có ra đi, đi thật xa khỏi nơi này một thời gian em mới có thể tìm lại được chính mình bởi ở bên cạnh con ngày nào cuộc sống của em còn
bị chà đạp, dày vò phải lâm vào cảnh cùng quẫn không lối thoát. Nhưng cứ mỗi lần nghĩ đến anh em lại không đành lòng ra đi.
" Em phải làm sao".
Chỉ một câu hỏi ấy thôi đủ khiến anh trằn trọc suốt bao đêm để tìm ra đáp án. Đã có nhiều lúc anh thực sự nghĩ rằng:
" Chỉ cần có đức tính mãnh liệt cho tình yêu sẽ giúp chúng ta vượt qua tất cả"
Em chới với, em lạc lối hãy cầm lấy tay anh, anh sẽ dắt anh đi.
Chỉ cần một lần trao trọn niềm tin ở anh, anh không tin nổi đôi bàn tay này, bờ vai này, tuổi trẻ này không còn là chỗ dựa vững chắc cho em vượt qua những tháng ngày tăm tối. Bình yên em cứ nhận, sóng gió để anh. Nhưng... nhưng cuộc sống đâu có dễ dàng như thế phải không em ? Sự tan vỡ của cuộc hôn nhân thứ nhất đã để lại trong em một vết thương quá lớn, một hố sâu bao la vô hình mà anh chỉ có thể làm dịu nó trong khoảnh khắc chúng ta bên nhau. Để rồi mỗi đêm em lại một mình đối mặt với nó, càng đắm chìm càng khiến cho cõi lòng tan nát.
Em à! Anh buông tay em rồi đấy. Buông tay để tiếp cho em thêm nghị lực cho sự lựa chọn khó khăn này. Chỉ xin em nên nhớ, buông tay không có nghĩa là hết yêu. Tận sâu trong tim này luôn có một chỗ trống để chờ ngày em trở lại, nhất định là như thế.
Kook viết xong, anh lặng lẽ gấp cuốn sổ lại, anh thở một hơi dài nhẹ nhõm. Cuối cùng bao nhiêu tâm tư, khổ đau cũng được trút bỏ phần nào. Nhìn cuốn sổ được đặt trong ngăn kéo anh tự hứa với lòng mình, mỗi ngày đều viết nhật kí cho Lisa. Hy vọng đến một ngày nào đó Lisa sẽ hiểu được nỗi lòng của anh, bởi anh biết " Trong tình yêu chỉ cần còn một hơi thở là còn hy vọng, một hy vọng dù là le lói cũng đủ sưởi ấm cho con tim khao khát sẽ không bao giờ tàn tụi qua những tháng ngày cô đơn lạnh lẽo".
-----------------------------------
Trời ơi, bùn quá Lisa Tap này không đến được với Kook rồi. Huhu😧😧😧😧😧
Các bạn nhớ follow mình nha mình sẽ follow lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro