Chap 2 (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rời khỏi vị trí tưởng đã chôn chân từ bao giờ. Những bước chân vô hồn vô tình lại đưa anh đến khu vực nhà chờ, một nơi thường được coi là đông nhất sân bay.
Xung quanh chỉ có một chiếc ghế trống chưa có ai ngồi, tuy nhiên lúc này nó sở hữu bởi chiếc túi da loại xách tay dành cho con gái cùng mấy thứ đồ lỉnh kỉnh trông như những gói quà thì đúng hơn bởi chúng được bọc lại một cách cẩn thận. Mất một lúc quan sát Kook mới ngập ngừng hơi cúi xuống, anh lịch sự hướng về phía cô gái ngồi cạnh đó nhẹ nhàng lên tiếng:

- Xin lỗi cô. Chiếc túi này là...
- À vâng, là của tôi. Anh cứ tự nhiên.
Thoáng chút giật mình, cô gái này rời mắt khỏi sách trên tay ngước lên sau đó rất nhanh với chiếc túi để vào trong lòng mình rồi lại cặm cụi đọc. Jung Kook khẽ mỉm cười rồi ngồi vào chiếc ghế trống đó. Anh cứ ngồi đăm chiêu một lúc lâu suy nghĩ, chốc chốc lại ngước ra ngoài bầu trời nhìn về phía xa xăm vô định. Chẳng hiểu thế nào bàn tay vô thức lại cho vào chiếc cặp cá nhân lấy ra một cuốn sổ cùng cây bút. Bắt đầu viết.
Day 88
Em yêu! Cuối cùng thì em cũng đã ra đi, xa anh, xa mảnh đất yêu này để tìm lại chính mình. Hãy luôn bình yên em nhé.
Thời gian. Dẫu nó đến vội vã hay trúc trắc chầm chậm trôi qua thì cũng đã đến lúc em phải tự chăm sóc mình, nương tựa vào chính đôi chân mình để mạnh mẽ bước tiếp. Dù anh hay bắt kì ai đó luôn sẵn sàng yêu em vô điều kiện thì cũng chẳng thể nào ở mãi bên em để chữa lành mọi vết thương tổn mà có thể một cô gái mong manh, nhạy cảm như em có thể đeo mang trong cuộc đời. Chỉ cần không ngừng cố gắng, tin mình thay đổi, sẵn sàng đương đầu với thử thách ngoài kia chứ không phải thỏa hiệp với những rạn nứt, những hố sâu thăm thẳm trong lòng. Rồi em sẽ mãi là chính em. Em sẽ tìm lại được nụ cười rạng rỡ trên môi, điều mà anh luôn thầm khao khát. Nụ cười đó sẽ không cần tô vẽ ngụy tạo, chính bản than đó toát lên vẻ đẹp làm anh mê mẩm đến cuồng si, đắm đuối ở thời khắc đầu tiên khi anh nhìn thấy em trong lần đầu gặp gỡ...

Những dòng cảm xúc của Kook đang liền mạch, dạt dào đột nhiên lại bị câu hỏi rất không đúng lúc của cô gái kế bên bất chợt chen ngang.

- Ủa, anh đang viết sách sao?

Câu hỏi khiến Jung Kook bối rối, anh ngập ngừng quay sang bên cạnh trông dáng điệu hết sức lúng túng.

- Tôi... À tôi... Tôi có viết lách gì đâu.

Nét tinh nghịch hết sức tự nhiên của cô gái lạ rõ ràng làm khó cho Kook. Hẳn nhiên là anh chưa từng nghĩ đến một cuộc hội thoại bất ngờ như vậy hay đúng hơn là anh không có tam trạng nói chuyện cùng người lạ thành ra trả lời một câu lúc thêm gượng gạo.

- À không... Tôi...tôi có chút việc chỉ ghé qua đây thôi.

Cô gái này quả là không vừa, nhất định không chịu buông tha cho Jung Kook khi chưa thỏa mãn được thắc mắc trong lòng mình. Cô tiếp tục dò xét.

- Để em đoán xem, anh là phóng viên đang đi tác nghiệp.

" Ôi trời, cô gái này! Cô đang nghĩ cái quái gì vậy, tôi mà lại giống phóng viên sao?" Jung Kook suýt chút nữa phì cười trước sự võ đoán của cô gái trẻ, anh ngẫm nghĩ trong giây lát lát thời chưa biết phải trả lời như thế nào . " Không lẽ lại kể là đi tiễn biệt người yêu. Cuối cùng anh đành im lặng khẽ gật đầu.

- A đúng rồi, anh là nhà văn tìm tình cảm hứng cho tác phẩm mới. Hay quá! Em hâm mộ các cây viết trẻ.

Jung Kook đành bó tay trước cô gái lém lỉnh này, anh trả lời bừa.

Tôi có viết lách gì đâu. Chỉ sợ....chỉ sợ làm cô thất vọng rồi

Cô gái này chừng nghe thỏa mãn được trí tò mò của bản thân, cô hào hứng ra mặt,hồ hởi giới thiệu.

- Sao anh lại thất vọng chứ, ngày nay có rất nhiều cây viết trẻ, lối tư duy và có một cách nhìn rất khác so với truyền thống. Sự phá cách của họ thực sự rất chú ý với những người yêu thích văn chương. À đúng rồi, em là Kim Jisoo. Còn anh?

Trước sự than thiện của cô gái, Jung Kook chưa trả lời vội. Anh trầm tư trong giây lát, giường như lúc này mới kịp quan sát kĩ cô gái lạ. Cô nàng mặt khá ưa nhìn, đôi mắt to tròn đen láy như biết nói, sống mũi dọc dừa cao cao không thấy sự can thiệp của dao kéo. Đặc biệt là đôi môi trái tim ít ai có được. Những đường nét hài hoà đó tạo nén vẻ đẹp quyến rũ phần nào mang chút tinh nghịch tự nhiên. Nó mang lại sự thân thiện cho người đối diện.

- Cô ở đây làm gì?

- Dạ em ra đây thăm mấy người ở Seoul đang trên đường về nhà. Mà anh có dùng Facebook không?

- Tôi à? Cũng lâu rồi không dùng?

Vậy mình kết bạn nha. Nick của em là ...

Đôi bạn trẻ một nam, một nữ cứ thế mà trò chuyện một cách cởi mở. Chỉ cho đến khi Jisoo xin phép rời khỏi vị trí vào khu vực làm thủ tục bay họ mới chia tay nhau. Trước khi đi hẳn vào trong khu vực cách ly Jisoo còn nói ra:

- Khi nào hoàn thành xong tác phẩm mới nhất định anh phải cho Jisoo đọc nha. Chúc anh thành công!

Jung Kook giơ cánh tay lên vẫy vẫy, mỉm cười chia tay cô bạn mới, trong lòng phần nào bớt đi nỗi trống trải bấy lâu. Anh suy nghĩ " Viết sách ư, tại sao không nhỉ? Tình yêu của mình và Lisa có thể viết lên một bản tình ca đẹp cho dù nó còn đang đang dở ". Một ý tưởng táo bạo nảy len trong đầu của Kook. Bắt đầu từ hôm nay anh sẽ thử sức với lĩnh vực mới. Viết lên truyện tình lãng mạn ho cuộc đời mình.

Tình yêu hoàn toàn có thể thay đổi được con người, nếu thực sự tình yêu mà cống hiến, vì tình yêu đó mà hy sinh...

-----------------------

Vote ủng hộ đi để có động lực ra tiếp


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro