Chap 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đêm xuống, nhà bên ấy cũng chẳng kém ồn ào hơn nhà bên này bao nhiêu.

Hôm nay nhà số 94 mở phiên tòa, chủ tọa tất nhiên là Jeon Junghyuk – "người lớn" nhất nhà. Trong đó có bị cáo – Min Yoojin cùng với nguyên cáo là Min Yoojung. Luật sư bên bị cáo là Kim Taehyung, bên phải ngồi chồm hổm vẫn còn ôm Ryan là Kim Namjoon – Luật sư của bên nguyên cáo.

"Thăng đường" – Jeon Junghyuk kêu một tiếng thật to –"Thằng kia, có phải mày đã làm chuyện tội ác tày trời cưỡng hôn mầm non của đất nước hay không?"

"Em không có" – Min Yoojin cãi lại

"Vậy sao bên nguyên cáo có hình mày hun đứa áp út nhà hàng xóm? Jimin đáng yêu mắt đường chỉ môi như cherry ấy" – Jeon Junghyuk đưa tay đập bàn một cái – " Định cãi phỏng?"

"Em không có..." – Yếu ớt trả lời

"Có hay là không?" – Jeon Junghyuk hỏi lại lần nữa

"Có..." – Yếu ớt trả lời

"Vậy các em, bị cáo đã không cãi nữa. Đập nó trước đi rồi tính"

Nhà này nói là làm, một lời nói ra thì sẽ gặp được những hành động hưởng ứng. Ngay cả Kim Namjoon đang ôm Ryan cũng ném sang một bên nhảy vào đập thằng Yoojin túi bụi. Này thì hôn này thì trông bản mặt đáng ghét, ông đây chưa được nắm tay người ta một cái còn mày thì hôn. Mặc dù mày không có đắc chí nhưng trong mắt cả nhà là bản mặt có hối lỗi đó vẫn là cái bản mặt đắc chí.

Lúc đánh xong thì Min Yoojin đẹp trai vô cùng đã trở thành thân tàn ma dại. Lại còn bị bọn nó dẫn độ sang nhà đối diện mà đi xin lỗi người ta.

Thanh danh của cái nhà này bị một mình nó vấy bẩn hết.

Thế là 4 thằng dẫn theo 1 thằng lũ lượt qua nhà người ta ấn chuông. Người mở cửa là anh cả nhà bọn họ – cái người bình thường sống cũng khá chan hòa không cáu gắt. Bỗng dưng hôm nay lại trưng bản mặt khó chịu ra trước mặt mọi người rồi thô lỗ hỏi một câu

"Muốn gì?"

Jeon Junghyuk nghe một câu này thì trong lòng vì Min Yoojin mà mặc niệm hai phút.

"Anh Seokjin này" – Kim Namjoon mở lời trước –"Chả là chiều này, vụ việc xảy ra không được như ý muốn. Cho nên nhà bên này dẫn thằng Yoojin qua xin lỗi. Có gì không phải xin anh bỏ qua cho"

"Hừ, hôn thằng bé xong thì bỏ qua, hay nhở?" – Seokjin cau mày – "Giờ nó trốn trên phòng bỏ cơm chẳng chịu gặp ai kia kìa"

Yoojin nghe vậy thì cảm thấy lỗi tất cả là tại do mình. Thế là bảo để em gặp Jimin xin lỗi, muốn đánh muốn đấm gì cũng tùy cậu ấy. Nói rồi hùng dũng vào nhà người ta mà gọi Jimin hỡi với chẳng Jimin ơi. Làm Seokjin chẳng kịp cản...

Trời ạ cái thằng ngu này, vốn thằng bé nó đã ngại chín ở trong chăn chẳng muốn gặp ai rồi. Mày lên phòng thì bắn cho nó hai phát đạn còn hơn.

"Đứng lại, không được vào" – Seokjin một mình kêu không kịp thì Hoseok, Ami cả Jungkook bay ra chặn lại rồi đuổi ra.

Ba đứa đẩy một đứa mà chả thèm động đậy gì cả.

"Kim Taehyung" – Jungkook gọi

"Có"

"Qua đây xách thằng cu nhà đằng ấy về mau, đứng đây một hồi em tôi nó bỏ ăn thì biết tay nhau."

Kim Taehyung nghe ai đó điểm danh tên mình thì đứng dậy lôi thằng Yoojin đi ngay. Trước khi đi còn tủm tỉm vẫy tay tạm biệt người ta. Làm cho cái lũ xung quanh nó có ghét cũng không nói được gì.

Nịnh bợ.

Hừ.

.

..

...

Dạo gần đây nhà số 92 có lệnh phong tỏa bọn nhà số 94 đối diện. Chuyện thì đương nhiên ai cũng biết là mấy thằng nhà bên ấy rộn ràng quá. Trong vòng một ngày mà làm ra bao nhiêu chuyện động trời. Với cả Jimin sau sự kiện xấu hổ đấy thì vốn đã dễ tự ái, mắc cỡ rồi thì nay đi đường nó chẳng dám ngẩng đầu lên luôn. Nhất là sáng hôm nọ nó tỉnh dậy thì nhất quyết không chịu lên lớp, còn đòi em sẽ bỏ học nuôi cá cho Seokjin bán được rồi.

Trời ạ.

Đối với ba đứa kia thì anh dạy dỗ theo kiểu đánh đập chửi bới thì được, còn mỗi Jimin mà mắng nó là coi như xong rồi. Nó là phải mềm mỏng dụ dỗ từ từ. Nhớ hồi còn bé nó mê ngọt trộm hủ đường, chẳng may té vỡ cả hũ đường đầy ra sàn. Anh là mắng nó bởi vì nó ngu ngốc không biết kêu, may không mảnh vỡ thủy tinh nó đâm vào người thì thế nào. Thế mắng xong thì nó chẳng khóc gì cả, chạy lên phòng trốn ở trong ấy tận chiều tối viết thư bỏ nhà ra đi.

Lúc đó nó mới có bảy tám tuổi, chữ viết thì nghuệch ngoạc ghi

"Duyên phận giữa chúng ta đã hết. Em sẽ rời khỏi nơi này."

Xong rồi còn dắt theo Ami đang mơ ngủ trốn ra công viên gần nhà.

Đấy.

Trăm nịnh ngàn bợ cùng bao nhiêu lời dỗ dành, cuối cùng Jimin cũng chấp nhận đi đến trường cùng với 3 đứa kia. Với điều kiện là không được đi cùng mấy thằng hàng xóm mắc dịch đó nữa.

"Ạnh hứa mấy thằng đó mà xuất hiện, anh sẽ cho tụi nó biết thế nào là khổ đau" – Seokjin vỗ ngực

"Thật?"

"Thật"

"..." – Ôm cặp leo lên yên sau xe của Ami mà yên vị trên đấy.Trước khi đi còn quay đầu lại hỏi một câu –"Còn bạn học ở trường thì sao?"

"Thằng nào nhắc anh đấm thằng đó" – Hoseok dõng dạc một câu rồi bắt đầu đạp xe tới trường.

Rồi thì mọi chuyện cũng xong xuôi, tiễn bước ba đứa nó tới trường xong thì anh lại lôi ghế ra phơi nắng. Vừa lăn lộn được năm phút thì nghe tiếng ai gọi đằng cổng nhà. Ngó ra thì chẳng phải thằng út nhà bên đấy hay sao. Mấy ngày vừa rồi chẳng thấy bóng dáng đâu thì hôm nay lại xuất hiện. Trên tay còn cầm theo mấy chậu hoa màu sắc là lạ. Thế thì được, mở cửa cho vô...

"Hoa cho anh này" – Namjoon gãi gãi đầu đưa hoa cho anh –"Như đã hứa"

Mấy chậu hoa đều là một loại nhưng nhiều màu sắc khác nhau. Có loại vừa mới e ấp nở ra màu xanh lá, có loại màu tím sậm, rồi có loại như đã nói là hồng nhạt viền tím đủ cả. Anh sờ tới sờ lui mấy bông hoa một hồi thì ngẩng đầu lên hỏi

"Bao nhiêu tiền? Tôi gửi cho cậu"

Namjoon nghe thế thì vội xua tay – "Cái này không cần tiền, em trồng, không phải phí tiền"

"Thật á?" – Seokjin nghiêng đầu nhìn cậu

"Thật" – Namjoon gật gật đầu -"Em học nông, mấy cái này là chỉ tốn chút công thôi"

"Vậy tôi mời cậu ăn bánh" – Anh mỉm cười – "Được không?"

"Vâng"

Chủ đề về hoa cứ thế mà tiếp tục rôm rả, Namjoon vốn hiểu biết nhiều, đọc sách cũng không ít. Cho nên dẫn dắt câu chuyện đi từ hoa sang các loại trái cây rồi đi tới tận bộ phim điện ảnh nào đó. Ngày có gió lên, thổi qua vườn mát lắm, người thì ngồi đối diện nhau mà trò chuyện thế thôi. Cũng chẳng biết từ lúc nào khóe môi lại cong lên mãi như thế kia. Trà và bánh vơi đi thật nhiều mà câu chuyện vẫn chưa kết thúc. Vậy là tiếp tục châm trà nói chuyện thôi. Mãi cho đến khi trời đổ cơn mưa và có đứa để quên sách ở nhà trở lại lấy thì mới dừng lại được.

"À há" – Jungkook nhìn hai người bọn họ kiểu như hiểu ra được chuyện gì làm Namjoon có chút không được tự nhiên còn Seokjin thì lại khó hiểu vì sao lại về giữa giờ như thế kia.

"Em không về thì làm sao mà phát hiện được vụ này" – Nó cười nhăn nhở -" Đúng không hở anh Namjoon?"

"Đúng..." – Cũng là hơi thinh thích...

"Biến đi học mau" – Seokjin thấy nó như thế thì giơ tay đuổi đi

"Không đi, giờ này ra đường có mà ướt hết à?"

Nói rồi nó quẩy mông chạy đi lên phòng, thề với trời là cái đứa đấy lại kiếm gối đi ngủ mà thôi. Jeon Jungkook suốt cuộc đời ngoài ăn, hát và phá phách ra thì chuyện quan trọng nhất cuộc đời là ngủ. Đấy, nói có sai đâu, chẳng thèm đi lên phòng mà lôi gối nằm giữa nhà ngủ thế kia.

"Nhà anh dễ thương thật đấy" – Namjoon nhìn hai người họ mà nói một câu như thế -"Mọi người đều nhìn rất dễ thương"

"..." – Chú em, từ dễ thương không phải dành cho đàn ông đích thực như anh.

Ngày có mưa, dạo gần đây hoa tươi thêm một chút.

Mọi chuyện mới bắt đầu thôi mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro