Chương 1: Nghề nhạy cảm (part 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nộp đơn xin nghỉ việc, tôi đi bộ về nhà trong tâm trạng uất ức phẫn nộ, kiệt sức gieo mình xuống sofa.
Là một thư ký, tôi không cho rằng mình có chỗ nào chưa tròn phận sự, mọi thông tin ông chủ cần tôi đều thu thập đầy đủ, phân loại rõ ràng, tài liệu ông chủ yêu cầu, tôi đều chuẩn bị chu đáo, thông qua sự phê chuẩn của ông chủ rồi mới gửi đi, ông chủ muốn đi dự tiệc, khách yêu cầu tôi uống nhiều đến đâu, chưa bao giờ tôi dám nói "không", ngay cả khi tâm trạng ông chủ không vui, bực bội quát tháo, tôi cũng nhẫn nhịn cho đến khi ông chủ hết bực...
Tuy nhiên, dù tôi đã cắn răng nhẫn nhịn suốt hơn một năm vẫn bị ông chủ vốn có ý muốn một "quan hệ" khác với tôi tuyệt tình hất khỏi cửa.
Là do tôi có khuôn mặt dung tục bẩm sinh, hay do tôi đã sai khi lựa chọn cái nghề nhạy cảm này?
Có lẽ cả hai đều không đúng, mà là do tính cách của tôi có vấn đề.
- "Chẳng ông chủ nào thích hằng ngày đối diện với một thư ký gợi tình nhưng lại làm ra vẻ trong sạch, thanh cao!" Đó là lời Khánh Thù, bạn thân nhất của tôi, thực tế chứng minh, cách nghĩ của bạn tôi quả là sâu sắc và chí lý.
Không thể phủ nhận, những thư ký được chào đón hoan nghênh trong xã hội bây giờ được chia thành hai loại. Một là những thư ký lão luyện, có thâm niên công tác kinh nghiệm dồi dào, tư duy kinh doanh nhạy bén. Loại kia là những cô trẻ đẹp, không cần năng lực chuyên môn, chỉ cần biết nói cười đưa đẩy, chiều chuộng làm ông chủ vui lòng!
Bất hạnh thay, tôi không thuộc hai loại trên. Tôi làm thư ký bốn năm, trình độ chuyên môn tầm tầm, kinh nghiệm khiêm tốn, lại không biết đưa đẩy làm ông chủ vui lòng, không bị hất ra cửa, e sẽ hổ thẹn với danh xưng "nữ thư ký" nhạy cảm kia (không biết sửa sao hết nên để nguyên luôn mọi người thông cảm ), càng hổ thẹn với tấm thân tình nhân, tuổi có thể hai ba, ba lăm, hay ba sáu này của tôi lắm lắm...
Hai mươi mốt tuổi, tôi bắt đầu thấy coi khinh, thậm chí hận cuộc sống vì sự bất công này. Tôi quẳng lại đơn xin việc, kiêi hãnh ra đi. Bây giờ, tôi hai mươi lăm tuổi, đã quá quen với những yêu cầu tuy khiếm nhã nhưng quá bình thường đó của ông chủ, học được cách từ chối tế nhị, học được cách lượn lờ quanh ông chủ, cốt giữ công việc cho mình, nhẫn nhịn và nhẫn nhịn, cho đến khi không thể nhẫn nhịn được nữa...
Lần mất việc này khiến tôi nhìn thấu cái bất thường trong nhân tình thế thái, thà đổi sang một nghề không nhạy cảm còn hơn quanh quẩn trong cái vòng luân hồi lượng đó.
M

ất đi mức thu nhập hài lòng, nhận lại nỗi sầu nhân thế, tôi rót một cốc nước, dựa vào sofa, cần mẫn khoanh tròn vài điểm trong mục quảng cáo tuyển dụng trên tờ báo mới mua.
Phiên dịch chuyên nghiệp? Giao tiếp đơn giản với khách nước ngoài còn tạm, nhưng phiên dịch chuyên nghiệp thì e là không ổn.
Kế toán? Bán hàng?...
Những nghề này hoàn toàn không thể, vì hơn bốn năm nay sau khi tốt nghiệp đại học, kinh nghiệm làm việc của tôi chỉ vẻn vẹn giới hạn ở chuyên môn thư ký thôi.
Nghe tiếng chìa khóa lách cách, biết Khánh Thù đã về, tôi xoa bóp cánh tay mỏi nhừ, bò dậy ra mở cửa.
Vừa nhìn thấy nụ cười tươi rói như nắng đầu xuân của Lộc Hàm, đám mây đen trong lòng tôi lập tức tiêu tan.
Khánh Thù thấy tôi ở nhà, hơi ngạc nhiên hỏi:
-"Bạch Hiền? Sao về sớm thế?"
-"Bỏ việc rồi" Tôi nói thản nhiên, giống như nói: "Ăn cơm rồi"
-"À!"
Khánh Thù không có bấy kỳ phản ứng nào. Bốn năm qua tôi đã mười mấy lần mất việc, nếu bạn tôi tròn mắt há miệng mới là bất thường.
Khánh Thù và tôi là bạn bè thân thiết từ lâu. Dáng người không cao lắm, có nước da trắng, mái tóc ngắn gọn gàng khiến khuôn mặt xinh đẹp của Khánh Thù thêm phần xinh đẹp.
Còn nhớ năm ngoái, khi tôi định cắt mái tóc vốn đã ngắn của mình nhưng Khánh Thù nói:
-"Cậu tha cho mái tóc của cậu đi... nó vô tội, chưa kể thân hình bốc lửa, làn da non tơ trắng bóc, chỉ riêng cái cằm thanh, đôi mắt như nước hồ thu của cậu cũng đủ khiến thiên hạ điên đảo... Nếu cậu tự biến mình trở nên xấu xí, ông chủ nào còn muốn đưa cậu đi khoe?"
Tôi không nói gì, ai bảo tôi sinh ra đã là phận má đào có nhan sắc thay người. Tôi muốn thay đổi tất cả, nhất thiết phải thay đổi công việc.
Văn thư? Tại sao ngày trước tôi lại chọn ngành học bi thảm như vậy?!
Tôi còn đang ngơ ngẩn thì Khánh Thù đã ngồi xuống sofa, với lấy ly nước của tôi, uống một hơi dài.
-"Không muốn làm thư ký nữa à?" Thấy tôi gạch hai đường chéo lớn trên những mẫu quảnh cáo tuyển dụng thư ký, Khánh Thù liền hỏi.
-"Ừ chẳng phải cậu đã nói mình là loại thích giả bộ thanh cao, không hợp với cái nghề nhạy cảm đó sao?"
-"Cậu quả thanh cao"
Tôi đáp bằng nụ cười nhẹ. Tôi cực thích lối nói chuyện thẳng tuột của Khánh Thù, điều đó làm tôi cảm thấy rất đỗi chân thực, bình yên khi ở bên cậu ấy.
Quyết tâm đổi nghề tưởng đã vững như bàn thạch của tôi vừa đối diện với yêu cầu của các nhà tuyển dụng trên báo đã tiêu tan như mây khói. Sau khi nghiên cứu ba lần trang quảng cáo, tôi thất vọng đặt tờ báo xuống.
-"Hình như mình không thể làm việc gì..."
Khánh Thù sực nhớ ra điều gì, mắt sáng lên, đặt ly nước xuống bàn.
-"À, nghe Uyển Uyển nói, công ty cậu ấy đang tuyển trợ lý thư ký, hay là cậu thử đến đó xem sao?"
-"Thật không? Ông chủ Uyển Uyển, "người đàn ông phi thường" đó muốn tìm trợ lý thư ký à?" Tôi lại động lòng, đương nhiên không phảo là vì ông chủ "phi thường" đó mà là vì cái chức trợ lý kia.
-"Ừ hôm qua Uyển Uyển nói thế." Khánh Thù thấy tôi động lòng, nói tiếp: "Hay là cứ đến đó thử xem, chắc anh ta cũng không phải con lợn đực trong đầu chỉ toàn có sex đâu."
Uyển Uyển chính là Đường Uyển, đồng nghiệp cũ của Khánh Thù, chuyển việc chưa lâu, luôn ca ngợi ông chủ mới của mình là người đàn ông hoàn mỹ nhất thiên hạ.
Tôi cầm ly nước uống một hơi, tâm trí bay bổng theo những lời khen ngất trời của Uyển Uyển đối với ông chủ của cô ấy mấy hôm trước.
Anh ta tên là Phác Xán Liệt, người Mỹ gốc Hoa, lớn lên tại Mỹ, vừa lấy bằng thạc sĩ kinh tế tại Harvard, về nước mở công ty, không những đẹp trai kinh khủng. Anh ta là người đứng đắn, công tư phân minh, chưa từng có quan hệ thân mật với nữ nhân viên trong công ty, thậm chí không thấy cặp kè với giai nhân nào. Đáng nể nhất là... mặc dù có vị hôn thê tám năm ở Mỹ nhưng vẫn giữ mình như ngọc, có vô số mỹ nhân sẵn sàng lao vào lòng mà anh ta thậm chí không buồn liếc mắt.
--------^^---------
Mình xin nói một chút, mình sẽ lấy tên Chanyeol là tên của quá khứ và hiện tại sẽ là Phác Xán Liệt và Bạch Hiền của chúng ta sẽ không biết Phác Xán Liệt bây giờ chính là Chanyeol năm xưa. Nhớ theo dõi nha kịch tính còn ở phía sau ^^.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro