Chương 4: Đau lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Sự ồn ào và náo nhiệt của hôn lễ rốt cuộc cũng xong, Seungri cảm thấy mệt mỏi quá, không phải là thân thể mệt mỏi mà là trong lòng mệt mỏi, suốt cả buổi tối đều cố gắng nở nụ cười cùng Ji Yong đi xã giao, cuối cùng bây giờ có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Sau khi quan khách gần như đã ra về hết, Ji Yong kéo Seungri đi đến trước mặt của một đôi vợ chồng trung niên, cậu biết bọn họ là cha mẹ của anh vì tham gia hôn lễ nên đã đến đây.

"Ji Yong, Hana, chúc hai con trăm năm hạnh phúc. Yongie con nhất định phải chăm sóc tốt con dâu xinh đẹp của ta nha, không được ăn hiếp con bé." Kwon mẹ là một vị phu nhân rất biết giữ gìn nhan sắc, nói đùa cùng đứa con trai của mình.

"Hana, nếu nó khi dễ con thì nói cho mẹ biết, mẹ sẽ thay con dạy dỗ nó." Kwon mẹ lại cười nói với Seungri.

Nhìn thấy vẻ mặt hiền từ, nhân ái của Kwon mẹ, Seungri nghĩ đến bà giống như mẹ của mình, tiến lên ôm lấy Kwon mẹ, giọng nói nghẹn ngào: "Cám ơn, mẹ!"

Tiếng mẹ kêu rất khẽ nhưng cũng đủ để Kwon mẹ nghe được. "Được rồi, bà xã. Chúng ta đừng làm phiền vợ chồng bọn trẻ nữa." Nhân vật rất được giới kinh doanh kính nể, Kwon chủ tịch đứng ở một bên cười nói.

"Quấy rầy hai con rồi, sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội trò chuyện." Kwon mẹ nói, buông Seungri ra.

"Yongie, chờ hai con đi hưởng tuần trăng mật ở Hy Lạp về, ba sẽ giao chức tổng giám đốc lại cho con, ba đã cố gắng suốt những năm qua, bây giờ đã già rồi, đến lúc phải nghỉ ngơi an hưởng tuổi già." Kwon ba nhìn đứa con trai nói, biểu hiện tình thương của người cha đối với con là không thể nghi ngờ.

"Được, con biết rồi. Hai người ra sân bay trước đi, chúng con sẽ đi sau." Kwon Ji Yong vừa mới nói xong thì chiếc xe Cadillac xa hoa như tổng thổng đã đỗ ngay bên người. Kwon chủ tịch cùng vợ ngồi trên xe, vẫy tay tạm biệt Ji Yong và Seungri, chiếc xe dần dần lăn bánh cho đến khi không còn bóng dáng.

"Chúng ta cũng đi thôi." Ji Yong kéo Seungri.

    "Đi vào trong đó?"

   "Về nhà, nếu không cậu tưởng đi vào trong đó sao? Cậu không phải cho rằng tôi thật sự sẽ cùng với cậu đi hưởng tuần trăng mật ở Hy Lạp chứ? Cậu có tư cách này sao?" Khóe miệng Kwon Ji Yong nhếch lên, cười lạnh.

   Cậu có tư cách này sao? Câu nói này giống như ngàn nhát dao đâm vào trái tim Seungri, đau đớn làm cho sắc mặt cậu có chút trắng bệch nhưng cậu chỉ im lặng chấp nhận vì đây là sự lựa chọn của chính cậu, không thể trách người khác được, không phải ngay từ đầu cậu đã chuẩn bị tâm lý rồi sao?

   Đi theo Ji Yong về phòng tân hôn của anh cùng chị hai, phòng khách trong biệt thự này là nơi anh cùng chị hai đã có những ngày tháng hạnh phúc vui vẻ, ân ái bên nhau.

"Xin chào Thiếu gia, Thiếu phu nhân." Tất cả người hầu ở trong nhà cùng nhau đứng ở cửa chào đón.

Seungri còn chưa kịp gật đầu đã bị Ji Yong kéo vào phòng ngủ, trên đầu giường là tấm ảnh cưới của anh và chị hai, trông hai người bọn họ thật là hạnh phúc, không hiểu tại sao khi thấy họ hạnh phúc như vậy lại càng làm cho cậu đau lòng đến khó thở, Chị hai, tại sao vậy? Tại sao vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với chị?

    "Còn thơ thẩn làm gì? Tắm rửa đi." Ji Yong nhìn thấy Seungri đang nhìn chằm chằm vào khung ảnh cưới, thì lạnh lùng ra lệnh, vừa cảm thấy khá hơn một chút thì nhìn thấy khuôn mặt kia càng gợi lên nỗi hận bị phản bội và sỉ nhục trong lòng hắn.

"Cái gì?" Seungri ngây ngốc hỏi lại.

     "Sao vậy, không nghe rõ à? Hôm nay là ngày chúng ta kết hôn, cậu chưa từng nghe qua câu một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng sao?" Khóe miệng Kwon Ji Yong nhếch lên một nụ cười mê người, trong hai tròng mắt tràn ngập quyến rũ.

   "Em, em chưa nói cùng anh........."Seungri nói năng có chút lắp bắp, đột nhiên nghĩ đến kết hôn không phải là đại biểu cho sự gắn kết về cả tâm hồn và thể xác của nam nữ sao? Nhưng mà bản thân còn chưa chuẩn bị tốt, chẳng lẽ thật sự phát sinh quan hệ nam nữ cùng với anh sao, thật sự làm thế thân của chị hai sao? (tác giả: thời điểm Seungri chấp nhận thay chị mình gả cho anh cũng đã là kẻ thế thân đáng thương rồi)

    "Cậu đã muốn cùng tôi kết hôn, vậy không phải cậu nên làm đúng nghĩa vụ mà một người vợ nên làm sao? Giúp chồng mình giải quyết nhu cầu khi cần." Lời nói của Kwon Ji Yong tàn nhẫn, không chút lưu tình, anh chính là muốn nhìn thấy bộ dáng sợ hãi, bất lực của cậu, thì trong lòng anh sẽ thoải mái hơn.

    "Em, em....." Seungri không biết phải làm thế nào để cự tuyệt hắn, trong lòng cảm thấy bối rối và sợ hãi.

"Nhanh đi, sự nhẫn nại của tôi rất có giới hạn, nếu không thì để tôi giúp em." Ji Yong cười lạnh.

   Lời nói quá mức trực tiếp này dọa Seungri nhảy dựng, chạy nhanh vào phòng vệ sinh, tránh được lúc nào hay lúc đó. Kwon Ji Yong cười lạnh khi nhìn thấy người con trai chạy nhanh trốn vào phòng vệ sinh, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, đừng trách tôi, tôi biết em vô tội, nhưng tôi phải làm sao đây? Mỗi ngày đều nhìn thấy khuôn mặt giống nhau như đúc của hai người sẽ làm cho tôi nhớ tới sự phản bội của cô ta, sự vô tình và nhục nhã mà cô ta đã mang đến cho tôi, huống chi đây là do em tự nguyện, chỉ có nhìn thấy em thống khổ mới có thể làm giảm bớt nỗi hận trong lòng tôi đối với cô ta, mới có thể làm cho chính mình thoải mái hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro