Chương 40: Tình cờ gặp nhau trên đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên nghe thấy có người kêu tên mình, Seungri không khỏi ngẩng đầu nhìn thấy trước mắt mình là một anh chàng đẹp trai. Là cậu ấy kêu mình sao? Nhưng hình như mình không biết cậu ấy nha.

"Seungri, không nhận ra mình sao? Cậu khiến mình rất đau lòng đó nha." Anh ta đau lòng nói xong liền tháo mắt kính màu xanh lam xuống.

"Trời ơi, là cậu... Daesung. Là cậu, thật sự là cậu, cậu đã trở lại." Chờ nhìn kỹ người mới đến thật rõ ràng, Seungri cũng không dám tin, kêu lên vui sướng .

"Ha hả, là mình. Mình trở về được vài ngày rồi. Đi tới nhà cậu tìm cậu thì không gặp, cũng tìm không ra cách liên hệ với cậu , không nghĩ tới lại gặp cậu ở đây. Đúng rồi, như thế nào chỉ có một mình cậu, còn Hana đâu?." Daesung ngồi xuống bên cạnh cậu hỏi.

Đột nhiên nhắc tới chị, sắc mặt Seungri có chút ảm đạm. Chị ở nơi nào? Cậu cũng không biết.

"Làm sao vậy? Có chuyện gì đã xảy ra sao?" Daesung nhìn ra vẻ mất mác của cậu, quan tâm hỏi.

"Từ từ mình sẽ kể cho cậu nghe. Daesung, giờ cậu đến nhà của mình chơi đã." Seungri kéo Daesung.

Tốt quá, hôm nay rốt cục cũng có người có thể ngồi nghe cậu kể rõ tâm sự nặng nề như tảng đá đè nặng trong lòng cậu kia cuối cùng cũng có thể bỏ xuống rồi.

Daesung là bạn cùng trường từ nhỏ đến trung học của cậu và chị cậu. Daesung cũng là người bạn tốt nhất của họ, cũng chỉ có Daesung là phân biệt rõ ràng được cậu và chị. Chỉ tiếc, khi vào đại học, Daesung xuất ngoại du học. Từ đó đến nay, sau vài năm cậu bị mất liên lạc.

Seungri trở về nhà, căn nhà đã lâu chưa có người ở nên không khí có vẻ lạnh lùng, vắng lặng.

"Seungri, cậu cùng Hana không ở nơi này sao? Có phải các cậu đã kết hôn rồi?" Daesung không nhịn được hỏi. Họ đã vài năm không liên lạc, bọn họ kết hôn cũng là chuyện bình thường.

"Cứ xem như là vậy đi." Seungri bất đắc dĩ nói, cậu cũng không biết mình như vậy có tính là đã kết hôn không.

"Cái gì mà "xem như" , kết hôn hay không kết hôn mà tự mình cũng không biết sao?" Daesung cảm thấy kỳ quái , Seungri rốt cuộc là bị làm sao vậy?

" Daesung, để mình kể cho cậu nghe một câu chuyện ly kỳ về mình và chị mình." Seungri chậm rãi nói, mà Daesung nghe xong ánh mắt mở thật lớn, miệng cũng mở to, có chút không thể tin được.

"Trời ơi, Seungri. Những điều cậu nói đều là sự thật sao?" Hơn nữa ngày, Daesung mới từ trong khiếp sợ phản ứng lại.

"Cậu nói xem, mình có thể dùng sự tình như vậy để gạt cậu sao?"

"Vậy cậu nói là cậu yêu Ji Yong. Hiện tại, anh ấy cũng yêu cậu."

"Ừm." Seungri gật gật đầu.

"Khoan, để mình từ từ suy nghĩ lại xem có chỗ nào không đúng? Đúng rồi. Seungri, cậu có bao giờ nghĩ tới Hana đào hôn là có lý do bất đắc dĩ hoặc là đột nhiên chị cậu trở lại không? Đến lúc đó ba người phải làm sao? Cùng anh ấy kết hôn là Hana nhưng ở chung với anh ấy lại là cậu." Daesung gõ gõ đầu, lo lắng hỏi.

Lời của Daesung làm cho Seungri thất thần. Thật sự là cho tới bây giờ, cậu chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Nếu bây giờ chị trở về thì làm sao? Tình yêu giữa ba người phải làm sao? Cậu cùng chị lại nên làm gì bây giờ?

"Quên đi Seungri. Có lẽ Hana thật sự yêu người khác nên mới cùng người đó bỏ đi . Chúng ta không nên tự mình lo lắng." Nhìn thấy sắc mặt Seungri khó coi vô cùng, Daesung không khỏi tự trách mình lắm chuyện. Chỉ có như vậy mới an ủi được Seungri.

"Đúng rồi Riri, ngày nào đó cho mình gặp anh ấy đi. Tuy rằng đã sớm nghe qua đại danh của Ji Yong, nhưng chưa nhìn thấy người xem anh ấy đẹp trai như thế nào, mà lại có thể mê hoặc Riri của mình chứ." Nhìn thấy Seungri vẫn khổ sở như trước, Daesung chỉ còn cách đổi đề tài.

"Ừ, được, hôm nào mình mời cậu đến ăn cơm." Quả nhiên, Seungri nghe đề cập tới Ji Yong liền nói chuyện.

"Đừng có hôm nào nữa. Đi thôi, mình đã muốn đói bụng rồi, hôm nay mình mời cậu ăn." Daesung một phen kéo Seungri đi ra ngoài.

"Cậu chậm một chút, mình còn muốn lấy đồ vật này nọ. Tại sao đã vài năm trôi qua mà cậu vẫn còn cái tính vội vàng, nóng nảy thế." Seungri vội vàng cầm lấy vật gì đó đặt ở bên cạnh.

"Riri, cũng không phải là ngày đầu tiên cậu quen mình. Vài năm thì tính làm gì? Chỉ sợ là cả đời này, tính tình của mình đều không thay đổi được." Daesung không cho lời cậu nói là đúng, liền phản bác lại.

"Mình chính là thích tính tình nóng như lửa này của cậu đó. Ha hả." Seungri không khỏi nở nụ cười.

"Không hổ là bạn thân của mình. Đến đây mình hôn một cái nào." Daesung nói xong, miệng liền chồm qua hôn Seungri.

"Ah, mình không chịu." Seungri bị dọa, chạy nhanh để né tránh, làm cho người ta thấy còn tưởng rằng các cậu là  không bình thường.

"Sao vậy, có đàn ông rồi thì không muốn cho mình hôn sao. Chờ mình nha, để xem mình có hôn được hay không?" Ở phía sau, Daesung đang đuổi theo cậu.

"Ha ha, không cần đâu." "Để xem cậu còn có thể chạy được bao lâu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro