Chương 44: Một ngàn vạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mị Nhi mang một đôi giầy cao gót, mỗi chỗ cô đến, giày cao gót đều vang lên những tiếng lộp cộp, thân hình khêu gợi uốn éo, liếc mắt đưa tình khắp nơi. Đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc của Ji Yong ra, nũng nịu bước vào, hỏi:

"Yongie, anh tìm em có việc gì vậy?" Tuy rằng trong lòng cô biết rõ.

"Đây là chi phiếu một ngàn vạn, hãy phá bỏ đứa nhỏ, vĩnh viễn biến mất trước mặt tôi, sau này hai chúng ta không ai nợ ai." Trên mặt Ji Yong không một chút cảm tình, trong đôi mắt đẹp đều là vẻ lạnh lung, tàn nhẫn và vô tình,lấy tay đẩy tờ chi phiếu ra trước mặt cô.

Mị Nhi vươn tay ra cầm tờ chi phiếu, một ngàn vạn, đó quả thật là một số tiền không nhỏ. Tuy nhiên,nếu sau này đứa trẻ được thừa kế tài sản của Ji Yong, so với cái đó thì con số này ít hơn nhiều và giá trị cũng không đáng kể.

"Tốt thôi, đồng ý, cảm ơn Kwon tổng". Mị Nhi cầm lấy tờ chi phiếu, không nên làm một kẻ ngốc, còn việc có phá bỏ cái thai hay không thì đó là chuyện của cô.

"Cô tốt nhất không nên đùa giỡn bày mưu tính kế , đừng nghĩ tới chuyện dùng đứa bé để áp chế tôi, hơn nữa về sau cũng đừng tìm vợ của tôi ... bằng không đừng trách tôi vô tình..." Ji Yong biết Mị Nhi sẽ không ngoan ngoãn vâng lời như vậy, anh rất hiểu cô, vì thế dùng lời lẽ uy hiếp phủ đầu.

"Yongie, anh đừng tuyệt tình như vậy được không? Người ta nói một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa (nhất dạ phu thê, bách dạ ân), huống chi chúng ta ở chung với nhau hai năm, anh cứ yên tâm, sau này em sẽ không tìm anh nữa ." Mị Nhi làm ra vẻ uất ức nói, nhưng trong lòng cười lạnh nói thầm, cô không đi tìm anh ,nhưng sẽ đi tìm Hana ( Cũng chính là Seungri bởi vì Mị Nhi không biết cậu là người thay thế ).

Tại Trung tâm mua sắm, Daesung và Seungri đang ở quầy nữ trang tùy ý chọn lựa .

"Riri, hôm nay tâm trạng cậu có vẻ rất tốt, nhìn xem, mặt mày thật hớn hở ". Daesung ở bên cạnh vừa chọn quần áo vừa nói.

"Như thế nào? Không thể sao? Mình vào thử quần áo đây". Seungri cầm một chiếc áo màu lam nhạt vào phòng thử đồ.

Một đôi nam nữ từ bên ngoài đi vào, người đàn ông rất đẹp trai, người phụ nữ cũng rất xinh đẹp, là vẻ đẹp tổng hợp giữa hoàn mỹ và dễ nhìn.

"Thử cái này đi, nó hẳn là rất hợp với em." Người đàn ông cầm chiếc đầm màu lam, đưa cho cô gái nói.

"Được, cám ơn anh." Cô gái nở nụ cười duyên dáng đi vào phòng thử đồ.

Daesung đứng chờ bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ ngọt ngào của bọn họ, cảm thấy thật vô vị nhún nhún vai.

"Ai da,thực xin lỗi."

"Ai da, thực xin lỗi." Hai âm thanh đồng thời vang lên.

Hóa ra, Seungri vừa bước ra cũng là lúc cô gái kia bước vào nên đụng nhau.

"Riri, cậu không sao chứ?" Nghe được tiếng kêu, Daesung vội chạy tới, quan tâm hỏi.

"Em không sao chứ?" Người đàn ông nghe được tiếng kêu cũng vội vàng chạy lại.

"Không có chuyện gì." Seungri và cô gái kia đồng thanh nói.

'Ơ....Young Bae, là anh à???."

"Seungri ..là em" Lúc này Seungri và Young Bae mới giật mình nhận ra nhau.

"Trùng hợp quá vậy, Seungri, em mặc bộ này rất đẹp, thật phù hợp với em...Thôi, cùng nhau ngồi xuống nói chuyện đi". Young Bae nhìn thấy Seungri mặc bộ đồ mày xanh lam, trong ánh mắt ánh lên vẻ kinh diễm và vài phần thương cảm.

"Được, vậy cũng tốt, để em đi thay quần áo ".

"Bọn anh ra quán nước đối diện chờ hai người..." Young Bae nói xong dẫn theo cô gái nãy giờ yên lặng không nói gì, chỉ đứng bên cạnh âm thầm đánh giá, đi trước.

Daesung lặng lẽ nói: "Riru , anh chàng thầm yêu cậu đẹp trai đấy"

"Daesung, cậu ..." Seungri không đồng ý, vội vàng kêu lên.

"Được, tớ không nói nữa, dù sao ai cũng đều nhìn ra (ý nói Young Bae thầm yêu Seungri ai cũng nhận ra được)" Daesung nhanh chóng cầu xin tha thứ rồi lại thêm một câu. Seungri không nói gì, chỉ bất đắc dĩ cười khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro