Chương 50: Về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thả em xuống, em không muốn trở về." Lúc đi xuống dưới lầu, Seungri vẫn cố gắng giãy dụa.

"Im lặng đi." Ji Yong đột nhiên la lớn một tiếng, sau đó giọng điệu hòa hoãn nói.

"Nghe anh giải thích." Nói xong, mở cửa xe, đặt cậu vào trong xe.

"Không muốn, em không muốn quay về cùng với anh, em không muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn nghe anh giải thích". Seungri bị tiếng quát của Ji Yong dọa đến sững sờ, sau khi vừa muốn mở cửa xe bước xuống.

"Em bình tĩnh một chút, nghe lời anh trở về nhà anh sẽ giải thích với em, được không?" Ji Yong dùng sức ôm lấy cậu, nói lớn tiếng bên tai cậu.

"Giải thích cái gì? Giải thích vì sao đứa nhỏ đã không còn, hay là giải thích chuyện từ nay về sau em không thể sinh con được nữa, hay là giải thích muốn nói anh hoàn toàn không hề yêu thương em?" Seungri lớn tiếng kêu lên, trong lòng ấm ức dâng trào, nước mắt trong khoảnh khắc tràn ra ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp và thon thả của cậu.

"Về nhà." giọng chất vất của cậu đánh thật mạnh vào lòng của Ji Yong, nước mắt cậu trước hết khiến anh đau lòng và áy náy, ôm chặt cậu vào ngực, thật mạnh thốt ra hai chữ.

"Em không có nhà, em không muốn trở về." Mặc cho sự phản kháng bằng mọi cách không muốn về của cậu, cậu vẫn bị Ji Yong đưa về nhà.

********************

Người làm mở hai mắt thật lớn nhìn thiếu phu nhân bị thiếu gia mang vào phòng, trong lòng họ thở phào. Coi như thiếu phu nhân đã trở lại, cuối cùng không cần nhìn sắc mặt dọa người của thiếu gia nữa.

"Cho dù anh mang em về nhà, nhưng em sẽ bỏ đi nữa." Seungri ngồi trên giường, nhìn Ji Yong cứng rắn nói, tuy rằng hiện tại nhìn anh khiến cậu cảm thấy thật đau lòng.

"Riri, anh yêu em". Ji Yong đột nhiên ôm lấy cậu, ở bên tai cậu dịu dàng nói.

Nước mắt Seungri lại rơi đầy mặt, hiện tại anh còn lừa dối cậu, cậu không cần anh áy náy, cậu càng không cần anh dùng tình yêu để bù đắp cho mình, bởi vì anh căn bản không thương cậu, tội gì phải làm vậy, hiện tại cậu đã biết chân tướng sự thật, sẽ không ngu ngốc hy vọng xa vời được anh yêu.

"Riri, em sao vậy? Em vẫn không tin anh phải không? Anh thừa nhận ngay từ đầu anh đối với em chỉ có áy náy, nhưng hiện tại anh thật sự yêu em. Em mất tích hai ngày khiến lòng anh muốn điên lên. Anh nhớ em lắm, lo lắng cho em, em biết không?" Ji Yong nhìn thấy cậu lại rơi nước mắt, khẩn trương bày tỏ tâm ý của mình.

"Yongie, anh đừng nói nữa,em tin anh." Seungri đột nhiên ngừng khóc, ngẩng đầu lên, nở nụ cười tựa đầu vào ngực anh nói.

"Riri, là thật chứ." Ji Yong không biết vì sao? Mặc dù cậu nói tin, những trong lòng anh luôn luôn cảm thấy bất an.

"Phải." Seungri nhẹ nhàng gật đầu, thật xin lỗi.

Yongie, tha thứ cho em, em biết anh không thật sự yêu em, vì thế không cần phải cảm thấy áy náy với em, tất cả đều do em tự nguyện, cho dù sự việc nghiêm trọng có xảy ra một lần nữa, em tình nguyện mất đi tất cả, cũng muốn anh bình yên không có chuyện gì, cho dù anh thật sự yêu em, em cũng sẽ không thể ở bên anh, yêu anh, bởi vì em không thể sinh con cho anh.

"Riri, sau này em không được đột nhiên biến mất nữa, anh sẽ lo lắng, sẽ phát điên, sẽ nghĩ tất cả biện pháp để tìm em...." Ji Yong nói xong, đã cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào nhỏ xinh của cậu, chân thành ôm cậu vào ngực, anh mới phát hiện, không biết từ lúc nào, cậu đã chiếm lấy trái tim anh.

Đới Tư Dĩnh cũng nhiệt tình đáp lại , nhưng trong lòng rơi lệ, nhủ thầm thật xin lỗi Yongie, em không thể đồng ý với anh... (T_T khổ thân Riri wá......)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro