Chương 58: Cảm động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật khó khăn mới trải qua được bữa tối kỳ quái.

Mọi người ngồi trên ghế sô pha, không ai muốn nói gì, Seungri làm bộ như đang xem TV, làm bộ như không thèm để ý.

"Young Bae, anh nên về rồi đó, tôi có chuyện muốn nói với Riri". Ji Yong nhìn Young Bae có vẻ muốn cùng anh ở lại, anh không thể không đuổi người.

"Tôi cũng có việc muốn nói với Riri. Tôi tới trước nên người phải đi là anh mới đúng." Young Bae vẫn ngồi chỗ cũ,không hề có ý định về trước.

"Thôi , cả hai anh đều về đi, hôm nay em mệt lắm. Có việc gì để hôm khác nói." Seungri nhìn thấy hai người vẫn không ngừng trừng mắt lạnh lùng nhìn đối phương, bảo ai đi cũng không tốt, chỉ có cách duy nhất là đuổi cả hai.

"Mời hai người".Seungri đi tới cửa mở ra, bảo hai người ra ngoài. Tuy rằng trong lòng cậu rất muốn Ji Yong ở lại nhưng nếu làm như vậy sẽ khiến Young Bae đau lòng.

Ji Yong và Young Bae nhìn cậu rồi cùng bước ra ngoài, vừa muốn nói gì đó thì cánh cửa đã đóng cái "rầm!!!"

Seungri ngồi dựa vào cửa, vì sao vừa nhìn thấy Yong, cậu nhịn không được lại tưởng niệm sự ôm ấp của anh, hơi thở của anh, tất cả thuộc về anh...

"Ding doong.... ..." tiếng chuông cửa lại vang lên

"Ai tới muộn như vậy?" Seungri mở cửa ra, trong ánh mắt cậu không giấu được vẻ vui mừng và kinh ngạc:

"Sao anh còn quay lại đây?"

"Riri, anh rất nhớ em.". Ji Yong vội ôm cậu vào ngực, nhẹ giọng nói bên tai cậu. Seungri chỉ có thể nói trong lòng "Yongie, em cũng rất nhớ anh, em muốn anh, rất muốn anh".

Ji Yong ôm lấy cậu, dùng chân đóng cửa lại, ôm cậu đi vào phòng ngủ,nhẹ nhàng đặt cậu lên giường.

"Không được....Yongie...không được... chúng ta không thể....." Seungri cuống quít đứng lên, cậu không thể để mình rơi vào trầm luân.

"Riri, đừng nhúc nhích để anh ôm em một lát. Trở về đi...trở lại bên anh được không?" Ji Yong nằm trên giường, ôm cậu vào ngực.

Trên mặt Seungri hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ , cậu làm sao có thể trở về bên anh, Mị Nhi đã mang đứa con của anh, họ mới là người một nhà, có đứa con mới gọi là gia đình...còn cậu, vĩnh viễn cũng không cho anh được một đứa nhỏ.

"Yongie, Mị Nhi...." Seungri không muốn nói tiếp, nói Mị Nhi có mang đứa nhỏ của anh, như vậy lòng cậu cảm thấy rất đau...cậu cũng từng có đứa nhỏ của Yong, một đứa nhỏ vô duyên với họ...

"Riri , không còn, đứa nhỏ đã không còn, cô ta bị sẩy thai".

"Cái gì? Cô ấy bị sẩy thai? Tại sao lại như vậy?" Seungri bị chấn động, tuy rằng cậu không thích, thậm chí có chút ghen tị với Mị Nhi, nhưng khi nghe được Mị Nhi bị sẩy thai, cậu vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng thay cô ta.

"Cô ta tới tìm anh, nói rằng chính cô ta đã nói cho em nghe chuyện về tai nạn xe lần trước, lúc đó anh không kiềm chế được tức giận nên đã đánh cô ta, cô ta không may đụng phải cạnh bàn nên bị sẩy thai.... Tuy nhiên, Riri, anh lại không cảm thấy hối hận bởi vì anh đã muốn cô ta phá bỏ đứa bé.... Hiện tại anh biết rõ, anh có thể không có đứa nhỏ, nhưng không thể không có em, Riri, anh yêu em". Ji Yong nói xong, ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn cậu, môi từ từ hạ xuống...

Một dòng nước mắt trong suốt từ khóe mắt Seungri chảy xuống, lòng cậu cảm động đến run rẩy, đơn giản chỉ vì câu nói kia của anh: 'Anh có thể không có đứa nhỏ nhưng không thể không có em .'

"Riri, em đừng khóc nữa...hãy về bên anh. Đứa nhỏ sẽ có...chúng ta sẽ nhận con nuôi." Ji Yong nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên khóe mắt, an ủi cậu.

"Yongie, cám ơn anh...chỉ cần những lời này của anh, như vậy là đủ rồi.. chúng ta có thể nhận một đứa con nuôi, vậy anh phải ăn nói với cha mẹ anh như thế nào? " Rốt cuộc Seungri bị lý trí chiến thắng tình cảm, chỉ cần anh yêu cậu như vậy là đủ rồi.

"Riri,không cần cố chấp như vậy? Nếu thật sự nhận nuôi không được, chúng ta có thể thụ tinh nhân tạo hay nhờ người mang thai hộ...nói chung muốn có con còn rất nhiều cách....Tuy nhiên, anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh.."

"Yongie, tại sao anh lại đối xử với em tốt như vậy? Anh cứ như vậy sẽ làm em không nhịn được lại mềm lòng, không nhịn được lại dao động". Seungri rơi lệ càng nhiều, cậu đã gần như đã bị dao động.

"Riri, chúng ta sẽ hạnh phúc...Hãy tin tưởng anh..."

"Yongie...." Seungri ôm chặt lấy anh...cậu tin tưởng... cậu nguyện ý tin tưởng anh.

Ở bên nhau, tình dục cứ thế tự nhiên trào dâng....chuyện tình kế tiếp, xảy ra một cách tự nhiên, triền miên, tình cảm mãnh liệt, tiếng rên rỉ, va chạm theo quy luật, cả gian phòng tràn đầy cảnh xuân....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro