Chương 73: Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hana mở cửa ra, ngây ngẩn cả người, ngay cửa là một bó hoa hồng thật lớn, che khuất mặt của người tới đây, hoa này đưa cho ai, Seungri sao? Bó hoa hồng chậm rãi hạ xuống, dần dần lộ ra khuôn mặt tuấn tú quen thuộc mà cô ngày đêm nhớ mong.

"Hana". Ji Yong nhìn người con gái gầy yếu, sắc mặt tái nhợt đang đứng trước mắt, lòng đột nhiên đau quá, thâm tình trầm thấp gọi một tiếng.

"Yong, là anh sao? Thật sự là anh sao?" Trong nháy mắt nước mắt của Hana rơi xuống, cô không thể tin được người xuất hiện trước mắt mình lại là anh.

"Là anh." Ji Yong đem bó hoa hồng đặt một bên, hai cánh tay dang rộng chờ đợi cô.

"Yong, em rất nhớ anh." Hana cũng nhịn không được, nhanh chóng nhào vào lòng anh, cảm nhận hơi thở của anh, không biết đã bao lâu, đã bao lâu rồi bản thân cô nhớ mong vòng tay ôm ấp này.

Seungri đứng ở trong phòng, nhìn hai người đang ôm nhau một cách thâm tình, đây là trường hợp hai người yêu nhau biệt ly giờ gặp lại, cảm động, nhưng tận trong lòng của cậu chỉ cảm động nhất thời, còn lại là chua sót đến cực điểm.

"Được rồi, đã lâu không gặp nhau, vào phòng rồi nói chuyện, chúng ta đi vào trước đi.".Đứng phía sau Ji Yong, TOP cười khẽ nói, che dấu lòng mình cũng đang cảm động.

"Vào nhà đi". Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Hana hiện lên một vẻ đỏ ửng, mặt mày tràn đầy ý cười, thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Ji Yong.

"Tặng cho em". Ji Yong cầm lấy bó hoa hồng to lớn hai tay đưa cho cô.

"Cảm ơn anh". Hana vừa tiếp nhận vừa thẹn thùng nói, tâm tình kích động khó có thể che dấu.

Mọi người cùng nhau đi vào trong phòng, Seungri biết bản thân nhất định phải đối mặt.

"Anh rể, hoan nghênh anh đã đến." Vẻ mặt cậu thoải mái nở nụ cười, có ai biết rằng nói ra hai chữ anh rể khiến lòng cậu vỡ nát.

"Cảm ơn". Ji Yong khách sáo nói, không lưu lại một chút dấu vết gì có thể khiến Hana nghi ngờ.

"Ăn cơm trước đi, em đều chuẩn bị cả rồi". Seungri nói xong, xoay người đi vào phòng ăn, chỉ là trong nháy mắt xoay người đi, một giọt nước mắt vừa rơi xuống cậu vội vàng lau đi, cậu vốn nghĩ bản thân mình rất kiên cường, không ngờ lòng lại đau như vậy.

Trên bàn cơm, Ji Yong ngồi bên cạnh Hana, không ngừng chăm sóc cô, gắp những món mà trước đây cô thích ăn bỏ vào chén cho cô, còn cô thì thức ăn gì bỏ vào cũng không cự tuyệt, chỉ cần do anh gắp, cô đều ăn hết.

Seungri nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, trong mắt đều là ưu thương, không phải như cạu tưởng có thể che dấu được. Từ khi Ji Yong  bước vào cánh cửa kia, đôi mắt anh vốn không hề nhìn Seungri, nhưng sự ưu thương của cậu, anh có thể cảm giác được, nỗi đau này chỉ có thể ở tận đáy lòng.

TOP bất đắc dĩ nhìn họ, trường hợp này đúng là đang tra tấn người mà, nhưng cũng không thể không đối mặt.

Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm tối, Ji Yong và Hana trở về phòng ngủ của cô.

"Hana, tại sao lại ngốc như vậy? Sao em lại tự mình gánh vác, sao không nói cho anh biết?". Ji Yong ngồi bên cạnh giường, ôm chặt cô vào lòng.

"Yongie, bây giờ có thể gặp anh thật tốt, anh có biết lòng em đang tràn ngập cảm kích đối với ông trời, có thể để cho em tiếp tục sống, gặp lại anh một lần như thế này". Hana lẳng lặng tựa vào trước ngực anh, cảm thụ tiếng tim đập vô cùng mạnh mẽ của anh.

"Đồ ngốc, nói cái gì ngốc nghếch như vậy, sau này mỗi ngày em đều có thể nhìn thấy anh." Ji Yong đau lòng nhìn cô, đây là cô gái vô cùng xinh đẹp mà anh từng yêu thương, bây giờ bị ốm đau tra tấn thân thể đã không còn sinh lực, lòng trở nên dịu xuống, lần này gặp lại cô, anh biết chỗ sâu nhất tận đáy lòng anh vẫn còn giấu hình bóng cô, anh biết Seungri làm vậy là đúng, sau này, anh sẽ yêu cô thật nhiều, bù đắp cho cô những tháng ngày hạnh phúc nhất, cho đến ngày cô ra đi.

"Yongie, cảm ơn anh đã đến gặp em, mặc kệ sau này như thế nào, bây giờ em đã cảm thấy đủ."  Hana nhắm mắt lại dựa vào người anh, dường như thật sự cảm thấy đủ.

"Sao lại không có ngày sau? Em là vợ của anh, vợ mỗi ngày nhìn thấy chồng không phải là chuyện hợp tình hợp lý sao? Hana, về nhà với anh đi".

"Vợ, về nhà." Nước mắt Hana lại tràn ra , cô còn có thể về nhà sao? Cô còn có thể tiếp tục yêu thương anh sao? Cô còn có tư cách làm vợ của anh sao?.

"Yongie, cảm ơn anh, có lời nói này của anh, thì đã đủ lắm rồi, em không thể về nhà, em cũng không biết sinh mệnh của em sẽ khi nào thì đột nhiên chấm dứt, em nghĩ anh không nên lãng phí thời gian bên cạnh em nữa, em nghĩ anh nên tìm kiếm hạnh phúc cho mình".

"Hana, cái gì gọi là lãng phí thời gian? Anh yêu em, rất yêu rất yêu em, không có em, anh làm sao có thể hạnh phúc? Em đã nhẫn tâm vứt bỏ anh một lần, làm cho anh đau khổ, em còn muốn vứt bỏ anh lần thứ hai, làm cho anh đau khổ thêm sao? Nhìn anh, trả lời anh đi." Hai tay Ji Yong đỡ lấy thân thể của cô, để cô đối mặt với anh.

"Yongie, anh hãy xem như em không trở về, anh không gặp lại em". Hana nhìn anh, đáy mắt đầy đau xót, nhưng cô không nghĩ sẽ cùng anh trải qua một lần sinh ly tử biệt nữa.

"Cái gì gọi là em không trở về? Trên thực tế em đã trở lại, chúng ta cũng đã gặp lại, Hana, còn nhớ em đã từng nói, không cần dài lâu sánh với trời đất, chỉ cần có được trong hiện tại, cho dù chỉ có một ngày chúng ta thật sự chia lìa nhưng chúng ta sẽ không hối hận, bởi vì chúng ta có được quãng thời gian hạnh phúc nhất trên đời, có thể nhớ lại điều này, như vậy là đủ rồi." Ji Yong có chút kích động lại ôm chặt lấy cô.

Hana cảm động rơi lệ đầy mặt, cô không muốn cự tuyệt anh nữa, bởi vì được trở lại bên cạnh anh là giấc mộng ngày đêm của cô, có thể chết trong lòng anh là hạnh phúc lớn nhất của cô, cuối cùng cũng đã nhớ lại điều này, khiến cô có một chút ích kỷ.

Không khí trong phòng có chút lo lắng, ngọn đèn có chút u ám. Đôi môi Ji Yong phủ lấy môi cô, nhẹ nhàng hấp dẫn, nhẹ nhàng tách bờ môi của cô, đầu lưỡi của anh linh động lướt nhẹ trong miệng cô, trước kia hương vị rất ngọt ngào, hiện tại pha lẫn hương vị chua sót của thuốc...

Nghĩ đến lần trước anh hôn cô, Han có cảm giác dường như đã qua mấy đời, lâu đến nỗi cô thiếu chút nữa đã quên mất hương vị trong miệng anh, nhanh chóng ôm lấy thắt lưng anh, bắt đầu chậm rãi đáp lại anh. Một tay Ji Yong giữ chặt đầu cô, một tay ôm ngang thắt lưng cô, khiến cô càng thêm gần sát thân thể anh, cánh tay cũng không dám dùng sức quá nhiều, vòng eo cô vốn dĩ rất nhỏ nhắn, hiện tại càng thêm mỏng manh, anh sợ nếu chỉ dùng thêm một chút lực, sẽ làm gãy vòng eo nhỏ của cô. Độ ấm trong phòng càng ngày càng cao, ngọn đèn u ám chiếu vào hai thân thể đang triền miên hôn nhau trên giường......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro