Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm đợi cho tâm tình hoàn toàn bình lặng xuống, mới từ trên sô pha đứng lên, cầm một bộ đồ ngủ, vào phòng tắm. Lộc Hàm vặn nước vào bồn tắm trước, mới đứng trước bồn rửa mặt, sau khi tẩy trang xong xuôi, cầm bàn chải đánh răng chuẩn bị bôi kem, nhưng xuyên qua âm thanh nước chảy róc rách lại truyền đến một đạo tiếng bước chân.

Lộc Hàm động tác trong nháy mắt cứng đờ, nắm chặt bàn chải đánh răng trong tay, cậu bất động trước bồn rửa mặt một hồi, sau đó đẩy cửa phòng tắm ra, kết quả liền thấy Ngô Thế Huân đứng trước ghế sô pha trong phòng ngủ.


Lộc Hàm lo lắng đề phòng hơn nửa đêm Ngô Thế Huân có thể hay không trở về, thẳng đến khi thấy sắc trời quá muộn, nghĩ rằng anh sẽ không tới thì tâm tình mới buông lỏng xuống, lúc này cậu không hề chuẩn bị tâm lý gặp Ngô Thế Huân, Lộc Hàm đáy lòng rùng mình, sự sợ hãi và căng thẳng này không thua gì khi toàn bộ trái tim cậu bị chôn vùi.

Ngô Thế Huân như là nghe thấy tiếng đẩy cửa, hơi nghiêng đầu, hướng ánh mắt về phía Lộc Hàm ôn hoà nhưng không có chút cảm xúc nào quét qua.

Lộc Hàm bị ánh mắt của Ngô Thế Huân làm cho toàn thân run lên, theo bản năng thu lại tầm mắt nhìn Ngô Thế Huân, rất nhanh cúi đầu, mặc dù cậu biết cậu mở miệng nói chuyện với anh, thì anh tám chín phần đều bàng quang bỏ mặc, nhưng xét lại vẫn là chần chờ một chút, ôn thanh ôn khí mở miệng, hỏi một câu: "Anh đã trở lại?"


Cậu đưa đỉnh đầu về phía anh . . . Thậm chí không bận tâm nhìn anh một cái. . . . . . Ngô Thế Huân nhếch khóe môi lên thật chặt, ánh mắt hờ hững rời khỏi trên người Lộc Hàm, căn bản không có quan tâm Lộc Hàm gì, chỉ là điềm nhiên như không giơ tay lên, cởi từng chiếc cúc áo tây trang của mình.

Lộc Hàm sớm đã quen bị Ngô Thế Huân lơ đi lời nói của mình, nhưng lúc này đây, không biết có phải vì chuyện ba tháng trước hay không, Lộc Hàm lại mẫn cảm nhận ra từ thời khắc sống chung, người đàn ông này có tấm kén lạnh lẽo băng giá, càng khiến cậu khẩn trương cùng sợ hãi và muốn chạy trốn. Cậu nắm chặt bàn chải đánh răng, rốt cuộc cũng không chịu nổi đành tìm đại cho mình cái cớ tạm thời né tránh : "Cái kia... Bồn tắm có thể đã đầy rồi, tôi đi tắm trước."

Ngô Thế Huân vẫn như cũ một chút phản ứng ý từ Lộc Hàm đều không có, chỉ là hai ba lần kéo áo khoác tây trang, tiện tay ném vào một bên trên sô pha, trực tiếp cất bước, hướng về cửa phòng ngủ đi ra ngoài.


Ngô Thế Huân rời đi một hồi lâu, Lộc Hàm mới hồi phục lại tinh thần, cậu nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, một lần nữa xoay người đi vào phòng tắm.

Nếu có thể, Lộc Hàm thật muốn ở trong phòng tắm trốn cho đến khi Ngô Thế Huân rời khỏi Cẩm Tú Viên, nhưng là, mặc kệ cậu cố gắng chậm chạp như thế nào, thì vẫn phải chui ra khỏi phòng tắm.

Lộc Hàm vừa mở cửa phòng tắm, liền thấy Ngô Thế Huân từ căn phòng cách vách tắm rửa xong quay lại, anh mặc áo ngủ, ngồi ở giường - nơi vị trí anh thường hay nằm, hai tay khoanh sau đầu, nhắm mắt lại ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro