Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thể là bởi vì hành động nhìn lén Ngô Thế Huân suýt nữa bị bắt tại trận, Lộc Hàm không dám xuyên qua gương liếc mắt đến bên giường nơi Ngô Thế Huân nằm nữa, chỉ là thân thể cứng đơ, mắt không chớp nhìn chằm chằm mặt mình, bôi bôi trét trét.

Lộc Hàm đáy lòng cho rằng dù hiện tại Ngô Thế Huân đã tỉnh lại, nhưng với tính toán nhỏ nhặt của mình chỉ cần cậu từ từ trang điểm thì anh sẽ lại ngủ tiếp thôi, thành ra cậu cố gắng đem hết sức lực từ lúc sinh ra tới nay đem từng động tác làm một cách chậm rãi từ tốn nhất, đừng nói rùa, mà ngay cả ốc sên cũng phải chào thua.


Lộc Hàm dưỡng da xong, nương theo động tác đứng lên, xuyên qua gương trộm nhìn Ngô Thế Huân một cái, phát hiện anh nằm trên giường, cầm trong tay điện thoại di động chẳng biết nhìn cái gì.

Lộc Hàm vừa nhìn thấy Ngô Thế Huân tỉnh lại, cả người càng lo lắng hơn, cậu động thái lặng lẽ đi đến một bên, đầu tiên tắt đèn phòng ngủ, sau đó mới lê chầm chậm tới bên giường, ngay lúc cậu đang chuẩn bị xốc lên chăn định nằm xuống, bất chợt như là suy nghĩ cái gì, xoay người, đi tới phòng thay quần áo, từ bên trong bế ra một chú gấu bông to bằng người.


Khi Lộc Hàm ôm con gấu một lần nữa đi tới bên giường, Ngô Thế Huân dửng dưng ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua Lộc Hàm, ánh mắt lộ ra có chút lãnh. Lộc Hàm sợ đến kinh hồn táng đảm, không dám thở một hơi, chỉ ôm con gấu vội vàng nằm xuống, sau đó đem con gấu đặt ở giữa cậu và Ngô Thế Huân, hoàn toàn ngăn cách hai người.

Lộc Hàm lúc này mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng là thân thể lại nằm ngay ngắn, không dám cử động.

Con gấu bông này là sau khi anh và cậu kết hôn, hai người nằm chung một giường hai lần rồi quyết định mua.

Bởi vì yêu anh, cứ mỗi khi cậu gần sát Ngô Thế Huân, thì tim đập dồn dập và hồi hộp vô cớ, cho nên ban đầu khi cậu nằm trên giường, tư thế rất ư quy tắc, không dám di chuyển, thế nhưng đợi cho đến khi cậu ngủ thiếp đi, tinh thần sẽ khó tránh khỏi thư giãn, tư thế ngủ cũng sẽ trở nên tùy ý, do cậu không ý thức được mình đang ở dưới tình huống nào, có khả năng cô đụng trúng anh. Vào đêm đầu tiên, anh chỉ dùng lực đẩy cậu ra, nhưng khi đêm thứ hai, anh trực tiếp xách cô lên từ trên giường ném xuống dưới đất, sau đó đứng dậy mặc quần áo và đi ra khỏi phòng.

Khi đó, cậu chỉ biết là anh không thích cô đụng chạm vào anh, thậm chí là buổi tối ngủ cũng không cho phép vô ý đụng chạm.


Vì để tránh cho về sau phát sinh tình huống tương tự, ngày thứ hai cô đã cố ý mua một chú gấu bông cao to một thước tám, sau đó cứ mỗi lần cùng anh ngủ chung một giường liền đem bé bự đặt ở giữa hai người, thứ nhất có thể phòng ngừa chính mình buổi tối lại đụng đến anh, mà vừa có thể che chắn người của anh. Cứ mỗi lần thế, cậu cũng sẽ không ngủ trước, bởi vì có anh sát bên, cậu hồi hộp hơn nửa đêm mới có thể ngủ.

Bên trong phòng ngủ chỉ là ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ, tầm nhìn được tốt lắm, làm cho thính giác con người trở nên nhạy bén khác thường.


Lộc Hàm nằm một bên gấu, nhắm mắt lại, nhưng không có nửa điểm buồn ngủ, trên người anh có một mùi hương dễ chịu nhẹ nhàng, chậm rãi bay vào mũi cậu, khiến đáy lòng cậu trở nên xao động.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro