Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Thế Huân nói tới đây thì ngưng lại như là nghĩ đến điều gì, ánh mắt trầm xuống, ra sức vừa siết cổ Lộc Hàm vừa hướng khuôn mặt của cậu lên, nhìn chằm chằm vào mắt của cậu, nét mặt lạnh lùng anh nói bằng giọng băng giá : "Lộc Hàm, nếu tôi nhớ không lầm trong đêm tân hôn, cậu tỏ ra thuần khiết lắm mà! Câu nói đầu tiên của cậu với tôi là không cho tôi chạm vào cậu! Thế nào? Mới kết hôn có hai tháng mà cậu đã thay đổi suy nghĩ, chủ động bò lên giường tôi?"

Khi Ngô Thế Huân nói những lời này, trên gương mặt chữ điền đẹp đẽ không biểu hiện chút xíu tình cảm, đôi mắt đen sâu thẳm đẹp mê hồn trở nên sắc lạnh, cả người anh bất động ngoại trừ bàn tay đang siết cổ cậu càng lúc càng mạnh như trút vào đó tất cả sự giận dữ, làm người ta khiếp sợ.

Lộc Hàm vốn đã luống cuống trong sự cố căng thẳng này, lại còn bị anh một mực chất vấn thì càng kinh hoảng, ngay cả đầu ngón chân cũng run rẩy, cậu cắn môi dưới, suy nghĩ cả buổi, nhưng vẫn không thể nói ra một chữ.

Ngô Thế Huân cũng không mở miệng nói thêm câu nào, trông bộ dạng có vẻ kiên nhẫn chờ đợi cậu trả lời .

Phòng tắm trở nên im lặng, ngột ngạt đến nín thở, ánh mắt Ngô Thế Huân vẫn không rời khỏi gương mặt khả ái của Lộc Hàm.

Tự đáy lòng cậu đang vô cùng sợ hãi, cảm giác như anh ta có thể đọc thấu tâm can mình, tim cậu đập càng ngày càng mạnh, ngay lúc Lộc Hàm cho là mình sắp chịu đựng không nổi, Ngô Thế Huân lại lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh : "Hay là, ngay từ đầu cậu đã muốn lên giường với tôi..."

Lộc Hàm nghe đến đó toàn thân run lên, anh thật sự không hiểu được con người cậu?

Lộc Hàm chớp mắt thoáng kinh ngạc, nhưng để che giấu điều kia, cậu theo phản xạ tự nhiên bật lời : "Tôi muốn diễn bộ phim truyền hình《Địa lão thiên hoàng》."

Câu nói giòn tan của Lộc Hàm đã dứt khoát cắt đứt lời nói đến một nửa của Ngô Thế Huân.

Không biết có phải do Lộc nhận lỗi quá nhanh khiến Ngô Thế Huân không nghe thấy rõ ràng, anh có chút ngẩn người, nín lặng hồi lâu.

Lộc Hàm cảm giác được tim mình đập thình thịch gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu cố gắng lấy hết sức bình tĩnh, nhìn chằm chằm gương mặt khôi ngô trong sáng như thiên thần của Ngô Thế Huân, cố gắng trấn tĩnh, tiếp tục lý lẽ : "Anh biết đấy, tôi bước vào làng giải trí đã hơn nửa năm rồi, nhưng vẫn chưa có vai diễn nào tốt cả. Anh được coi là ông trùm làng giải trí nên chỉ cần anh nói giúp một câu thì nhất định là tôi sẽ được diễn 《Địa lão thiên hoàng》."

Lộc Hàm nói tới đây, dừng lại một chút, nhấp mím môi, ngữ điệu không hấp tấp vội vàng chêm thêm câu : "Còn tối hôm qua, là hồi báo của tôi."

Lộc Hàm vừa dứt lời, Ngô Thế Huân đồng tử kịch liệt co rút. Cố đè ép lại cơn tức giận mà những ngón tay anh đang siết chặt khẽ run lên dần dần buông lỏng khỏi cổ cậu. Giây sau đó, anh liền giận quá thành cười: "Lộc Hàm, cậu đây là muốn chơi quy tắc ngầm với tôi sao?"

Ngô Thế Huân cười khẽ hai tiếng rồi biến mất không còn dấu vết, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cậu, lời nói cay nghiệt mà lạnh lẽo : "Được lắm, Lộc Hàm, nếu cậu đã muốn chơi với tôi, tôi sẽ để cho cậu biết thế nào là địa ngục!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro