Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bay một quãng đường dài cộng với buổi hội nghị lúc chiều khiến cho Ngô Thế Huân có vẻ thoáng chút mệt mỏi. Anh ngồi trên ghế làm việc, vừa nghe trợ lý báo cáo hành trình, vừa thuận tay lấy ra chiếc di động mà anh đã tắt âm trong khi họp, thấy không có tin tức quan trọng, trong lúc đang chuẩn bị khóa màn hình di động, thì WeChat buzz lên, Ngô Thế Huân vô tình tiện tay nhấn mở xem tin nhắn trong group : "Địa lão thiên hoang đã hoàn thành tốt đẹp, tám giờ tối nay ở Beijing Grand Hotel mở tiệc, có thời gian thì ghé qua đây nhá!"

Ngô Thế Huân đọc đi đọc lại câu nói kia ước chừng năm giây, sau đó mới lặng lẽ ngẩng lên, gật đầu đồng ý với cô trợ lý đã báo cáo xong, tỏ vẻ đã biết.

Trợ lý theo Ngô Thế Huân lâu năm rồi nên hiểu rõ tính anh trầm tĩnh ít nói , không bao giờ để lộ cảm xúc ra vẻ mặt, cô trợ lý vẫn tiếp tục nói: "Ông Ngô, từ giờ tới lúc máy bay cất cánh còn sáu tiếng, ngài dùng bữa tối trong thành phố, hay là để ra thẳng đến sân bay rồi ăn ạ?"

"Ăn trong thành phố đi." Ngô Thế Huân thản nhiên trả lời, không đợi trợ lý hỏi đi nơi nào ăn, liền nói tiếp : "Đi Beijing Grand Hotel."

Ngô Thế Huân cùng trợ lý ăn xong bữa cơm tối, đã là tám giờ rưỡi tối rồi. Sau khi thanh toán, đúng lúc hai người một trước một sau bước về cửa chính, Ngô Thế Huân bỗng dừng bước.

Trợ lý cũng vội vàng ngừng theo: "Ông Ngô, có chuyện gì sao?"

Ngô Thế Huân vẫn yên lặng không đáp một hồi lâu, đến khi trợ lý định lên tiếng hỏi lại một lần nữa thì anh mới từ tốn mở miệng nói: "Cậu vào trong xe trước chờ tôi, tôi có chút chuyện, lên lầu một lúc đã."

Nói xong, Ngô Thế Huân đứng ở cửa chính khách sạn vài giây, sau đó mới xoay người, bước về phía thang máy.

-

-

Lộc Hàm đóng vai chính trong bộ phim truyền hình "Địa lão thiên hoang", nên đương nhiên cũng phải tham buổi tiệc mừng công này, vừa về tới thành phố, cậu dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa, thay quần áo, làm tóc, sau đó liền vội vội vàng vàng chạy đến Bejing Grand Hotel. Nhưng rốt cục Lộc Hàm vẫn không kịp, khi cậu tới nơi thì đạo diễn "Địa lão thiên hoang" đã đứng trên sân khấu, đang trang trọng đọc bài diễn văn cảm tạ.

May mà mọi người tập trung chú ý nhìn người đạo diễn trên sân khấu nên không thấy Lộc Hàm đến trễ, cậu đứng ở bên ngoài đám đông nhìn quanh một vòng, sau đó quyết định hướng về phía đại diện Khánh Thù đang đứng phía ngoài đi tới.

Đạo diễn nói cũng không dài, sau khi chấm dứt, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Mọi người cụng ly, vui vẻ hàn huyên.

Tuy Lộc Hàm trong làng giải trí không phải là người có tên tuổi, nhưng lại sở hữu thân hình hoàn mỹ, khí chất tao nhã, hơn nữa còn biết cách đối nhân xử thế, cho nên ở buổi tiệc xã giao thế này, đối với người trên kẻ dưới cậu đều có ngôn từ cử chỉ tao nhã thân thiện không chê vào đâu được.

Sau khi Lộc Hàm kính rượu những người có máu mặt trong giới, thì cậu đã đói đến nỗi bụng muốn dán vào lưng, không lên tiếng liền lôi kéo Khánh Thù qua khu buffet làm người bưng bê giúp cậu, rồi tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống. Nhưng Lộc Hàm còn chưa ăn được mấy miếng, thì bữa tiệc vốn đang ồn ào náo nhiệt, trong phút chốc đột nhiên yên tĩnh lạ thường.

Lộc Hàm cố nuốt nốt miếng thức ăn, vừa tò mò ngẩng đầu lên nhìn theo phương hướng ánh mắt của mọi người, đã thấy bóng hình Ngô Thế Huân đập vào trong mắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro