CHAP 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Bên trong chiếc xe, nó thẳng cẳng mà nằm, ngồi đủ thứ kiểu, vô cùng thoải mái... Nhưng cái thứ gọi là thời gian đang làm nó vô cùng sùng máu.

-Tu trong đó hay sao mà lâu vậy trời???

Trong cái chiếc xe bự như vậy á mà lại để một cô gái xinh đẹp như nó ở đây à? Hên là chị đây là dân võ bả...

À mà thôi, nhắc tới đây là mất cái hứng hà. Vậy là hắn học võ 10 năm sao? Vậy tại sao lần nào cũng giả bộ để bị người ta đánh là thế nào???

Cái đầu nó bây giờ cứ Vì sao?không thì cũng Tại sao?

Ayy... bỏ qua hết đi, dù sao cũng bị hắn lừa rồi nên giờ có nói có chửi lại cũng bằng không thôi.

Đó, cái nỗi khổ của mấy đứa não phẳng là đây.

Nhưng nãy đến giờ ,cái đầu được bản thân mình mệnh danh là khá thông minh của nó mới hoạt động nha...

Why? Sao nó phải mặc cái bộ đồng phục này chứ?! Hay hắn lại có âm mưu gì, phải đề phòng cẩn thận mới được...

*Nó loay hoay qua lại, nào là ngó cửa xe nào là hai tay che ngực lại. Cái cảnh tượng như thể sắp bị ăn trộm tới nơi vậy*

-Em bị gì vậy???

~"Chíp chíp" con chim bay qua, ba chấm~

-Á! Anh Ben, sao anh lại ở trên xe này.

Ôi giật cả mình, đang ngồi suy nghĩ, một dáng vẻ vô cùng tri thức vậy mà hết hồn...

-Trời! Anh ngồi đây lúc cậu chủ và em vào khu mua sắm rồi... Ý là em nãy giờ không thấy anh sao, sự hiện diện của anh không được em chú ý rồi...

Nó cười, cười cho bớt nhục đó, nảy giờ bản thân y hệt đứa "tự kỉ".Lúc thì chà chà muốn nát cái đầu, lúc thì xoa càm, ngồi nói một mình. Ấy thế mà được anh Ben đây nhìn hết từ ngọn đến cành...

Hang ơi! Em đâu rồi, cho chị trốn vào cái....o(╯□╰)o

-Vậy chúng ta đi nha...Đang trong lúc hoang mang cho cái "lòng tự trọng" của Kim Yeri này thì..

Đi? Đâu? Ôi giờ ơi, làm ơn đi một lần thôi, một lần đi "tác giả" cho con Yeri này biết hắn sẽ định bày trò gì đi... Ơ mà... Hắn thì sao...Trong đó.

-Anh Ben ...Jungkook...còn...còn..n

Ế... sao cà lâm luôn rồi, cơ mà anh Ben có nghe không đó. Sao im lặng như chết vậy...

"Anh còn sống không đó?"

À..à... lúc nó nói mà không ai nghe là thế nào, thế là em đã được phẩn nộ, ngồi cà lâm như con điên thế mà không trả lời....

-Trời ơi, cô nương ơi, cậu Jungkook dặn là đưa em đến địa điểm tiếp theo trước, cậu ấy sẽ tới sau...

Anh Ben bức xúc tung hoành sau một hồi im hơi lặng tiếng.

-Muahaaaaaa...Dạ, em biết rồi. Anh cứ..tiếp tục..lái xe. Em hiểu rồi...

Ngồi trên chiếc xe, nó nhẹ nhàng đưa cái headphone yên vị vào tai mình mà nghe...

Những giai điệu nhẹ nhàng, êm ái xua tan đi những suy nghĩ về hắn, dù hắn có chết chỗ nào hay đang suy toán cái gì nó cũng không bận tâm tới... Giai điệu này... nhẹ nhàng...

Z.z.z... -_-

Xin tạm biệt thực tại, cho Yeri  chị đây bước vào giấc mơ nào...

————————–

Ở đâu đó, không rõ hắn đang ngồi trên chiếc xe nào đó, gương mặt vô cùng "tươi" nhưng cũng một chút gì đó gọi là lo lắng

*Hai tay đang cầm một cái gì đó, một thứ rất ư là sặc sỡ... Là cái gì đó đặc biệt sao*

-Anh mau đi nhanh một chút. Tôi cần đến đó sớm nhất...

Hắn nói với người lái xe, chắc lại là ai đó ,một trong những người làm việc ở nhà hắn ấy mà...

Công viên "Everland "

Như mọi người đã biết, cái chữ công viên đã được hiện ra vô cùng rõ ràng... Là công viên"Everland" rất nhiều trò chơi giải trí và thu phí mỗi năm rất ít, chỉ vài chục tỉ thôi

O.O*rất ít đúng không nà!*

  Tất nhiên rồi, đó là cái công viên của công ty hắn mà, cái nào mà của công ty hắn sáng lập ra đều nổi như cồn ấy...

Nó bơ vơi đứng trước cổng công viên. Anh Ben đã trú ẩn đâu đó khi tống nó vào cái nơi xoa hoa như vậy...

Nhìn cái công viên to lớn như vậy, con nít con nôi còn muốn đạp cửa xông vào mà chơi cái này cái nọ...

Và đặc biệt, nó không phải ngoại lệ, tôi "trẻ con" như vậy từ khi nào vậy? Từ khi hai con mắt dán vào cái công viên chứ đâu!

Nhưng nhìn kĩ lại tất cả, một cô gái mặc đồng phục học sinh, tóc bím đang đứng mở to mắt nhìn cảnh vật trước mặt mình... Hoàn toàn! Người và cảnh không liên quan...

"Phù.." Gió thổi, nó theo hướng gió đưa mắt nhìn theo. Đấy gọi là hiểu lời gió nói ấy.

Là bong bóng? Bong bóng sao? Nhắc đến bong bóng thì...

-Là cái tên đó chứ ai! Lần trước cũng là bong bóng ghi chữ Em cưới.... Hớ quên rồi không thèm nhớ.

Khuôn mặt nó khi nhớ lại dòng chữ ấy tự nhiên hồng hào lạ thường ^^

Và cũng như vậy, cái bong bóng ấy cũng có chữ...

-Hờ ay hay ngã hãy...đến vườn hoa hồng, và chọn loại hoa hồng nào mà bạn thích!

Cái ghi chú gì đây, cái này phải của hắn ghi không ta, hay là một vụ bắt cóc người đẹp đây...

Nó nghi ngờ nhưng rồi cũng ngoan ngoãn bước vào. Lạ thường, hôm nay là chủ nhật mà công viên không một bóng ma. Rồi...rồi... công viên này chuẩn bị lên hương chăng?

Đi...đi cho đến khi trước mắt tôi là cái bảng to "Vườn hoa hồng"

Bước vào, nào là hoa hồng, hoa hồng đỏ-vàng-tím...

Nhưng có một loại mà nó rất thích, một loại hoa có thể xem như là gắn liền với tích cách của nó và có ý nghĩa rất hay..

Nhưng? Ở đây không có à? nó cố tìm, tìm cái loại hoa mà nó thích nhất mặc dù không biết lý do vì sao mình lại cắm cúi tìm làm gì!

A! Là đây rồi! Là nó, nó la lên trong niềm vui sướng... Loại hoa nó thích nhất là đây.

Nhưng mà cái đôi chân này, giày bata, ngước lên một chút là quần học sinh. Thêm chút nữa là áo học sinh nam, hàng hiệu luôn, đưa mắt sang trái chút xíu, để ngó xem cái bảng tên thế nào:

(" Jeon-Jung-Kook")

Nó rặng đọc từng chữ, đến chữ thứ hai, trong đầu thầm mong không phải cái con người đó chứ?! Nhưng thôi rồi là nó, tên hắn đấy

Một lần cuối cùng nó ngước lên hết cỡ và ở một độ cao nào đó, nó dừng lại, trên đầu nó có gì đó thơm và hơi nhẹ...

"Là nó đúng không? Hoa hồng xanh ấy? Tình yêu bất diệt!"

Giữa một vườn hoa hồng đầy màu sắc khác nhau tuyệt đẹp như vậy nhưng nơi đây nơi nó đang đứng là vườn hoa hồng xanh, là loại hoa mà nó rất thích... và đối diện tôi là hắn, diện lên mình bộ đồng phục học sinh nam như thường ngày nhưng nhìn hắn vẫn rất đẹp trai...

Tay nó khẽ đưa đến đầu, sờ sờ, đảm bảo là cái thứ trên đầu mình là an toàn tuyệt đối rồi mới đem xuống...

"Là hoa hồng xanh được kết vòng rất đẹp..."

Nó nhìn hắn,

"Đây là gì? Sao có thể biết nó thích hoa này, làm sao có thể biết nó là tình yêu bất diệt?

Nó đặt ra hàng loạt câu hỏi, nhưng tất cả chỉ muốn nói rằng" Tại sao lại biết nhiều về nó như thế"

-Rùa... Đó là hoa hồng xanh, là tình yêu bất diệt...

Bà có nghe kể về hoa hồng xanh chưa: bất diệt, một tình yêu chung thủy và mãi mãi.

Khi cầm trên tay hoa hồng xanh là ý muốn nói với đối phương biết được rằng tấm lòng, tình yêu của người đó là vô cùng bất diệt...

Tình yêu? Bất diệt? Hắn đang tỏ tình với nó sao.. Nó chỉ biết đứng hình nhìn hắn, trong giây phút này nó phải đưa ra câu trả lời sao... nó là một đứa ngốc, đến bây giờ cái thứ tình cảm mà nó dành cho hắn là gì, nó cũng không rõ được?

-Bao lâu thì em mới chịu thừa nhận rằng em đã yêu anh?

Cái giọng nói ấy, cái giọng khàn đục và run lên được phát ra từ hắn, câu nói đó làm nó như nín thở, không còn một chút gì gọi là oxi nữa.

-Yêuuu sao... Giọng nó phát ra, nó nhỏ, nhỏ đến nỗi muốn tan đi trong cái không khí lạnh lùng này...

"Anh bị bệnh rồi"Hắn nhìn nó và nói

  -Tôi biết mà, lần trước...

Nó đang mở miệng nói chưa hết câu. Vẫn tính nào tật nấy!Hắn lại ngắt lời nó. Bộ hắn không có học môn nào là giáo dục giao tiếp  à...Nhưng cái kiểu bất lịch sự này thì không phải bất mà là "mất " luôn...Tại sao?Tại hắn sà tới ôm nó rồi! Ôm lấy nó thật chặt, đầu hắn khẽ đặt trên vai nó, cái hơi thở nóng của hắn phà ra trên cổ nó, nó bây giờ hoàn toàn nằm gọn trong lòng hắn.

Vâng nó thừa biết rằng cái sức 7 năm của nó sẽ không còn đường nào mà thoát khỏi cái con người 10 năm này nên đành đứng im chịu trận.

Đó, có bao giờ tôi nói sai gì hắn đâu, đúng là "Đại Tùy Tiện"

-Chỉ em.... chỉ em mới chữa khỏi bệnh cho anh! Anh bị bệnh rồi...Hừ

Cái tiếng "hừ"đó...trên môi hắn vẽ lên một đường cong không được nguyên vẹn.Cái nụ cười ấy là sao? Hắn nở nụ cười nhẹ nhưng đâu đó thoáng lên vẻ yếu đuối và nghiêm túc... Cái khuôn mặt, cái biểu hiện nụ cười ấy là ...lần đầu tiên nó thấy, hoàn toàn khác với ngày thường.

-Anh bị bệnh rồi...Bệnh yêu em mất rồi. Bệnh đến nỗi tim muốn đập loạn xạ trong đó vì em, bệnh đến nỗi có thể hy sinh cả tính mạng để muốn em được sống. Anh làm mọi thứ khờ dại chỉ vì muốn có được em. Bởi vì anh yêu em ,đồ ngốc!Sao em vẫn không dám thừa nhận tình cảm của mình ?Không lẽ em ngốc đến thế sao?Mau chữa khỏi bệnh cho anh đi, em phải chịu trách nhiệm!

Nó đứng lặng! ...Đó là câu tỏ tình thứ ba của hắn rồi nhưng đây là lần nghiêm túc nhất...nó biết hắn đang nghĩ gì nhưng câu trả lời của nó : chỉ là dấu ba chấm trống rỗng...

Hắn nói nó ngốc!... Đúng là nó ngốc thiệt, tại sao nó lại không hiểu rõ ràng được tình cảm của bản thân mình chứ?

Hắn cứ thế ôm nó , hắn không biết rằng giữa cái khung cảnh lãng mạn như vậy mà hắn cứ làm những hành động như vậy thì tim nó không thôi cứ hẫng đi nhiều nhịp sao.

-Mmm....

-Hãy nhắm mắt lại và hỏi tim mình xem tình cảm của em là như thế nào?

Nghe hắn nói ấy mà nó cứ thế vô thức nghe lời hắn và nhắm mắt lại...

"Tim của mình đang nói gì ?"

Rồi dần dần trong tâm trí nó hiện ra hình ảnh... Là..khuôn mặt anh tú tựa hoàng tử của hắn, những hình ảnh lúc hắn cười, hắn hát, hắn giúp đỡ nó và lúc hắn nói yêu nó... tất cả đều hiện ra!Nhưng cái hình ảnh rõ nhất vẫn là hình ảnh hắn ôm lấy nó giữa sân trường, đó là khoảnh khắc làm tim nó loạn nhịp nhiều lần nhất ... Tất cả những chuỗi kí ức hắn và nó cứ ùa về... Không lẽ là nó đã yêu..

Một lúc lâu sau, nó nhẹ mở đôi mắt mình ra. Bắt gặp hắn đang nhìn nó một cách ân cần và giờ nó cũng đang nhìn hắn. Hai đứa nhìn nhau.

Hay thiệt, thường trong phim những cảnh thế này một trong hai người sẽ đẩy người kia ra vì ngại ,thế mà chúng nó lại....

~Im lặng~

Cái bầu khí trở nên im lặng, lúc giờ còn có thể nghe được tiếng của những đợt gió thổi qua vườn hoa ào ạt, rồi thổi qua chúng nó, gió thổi vào mặt, xuyên qua kẻ tóc ....

Hắn và nó vẫn đứng đó đối diện nhìn nhau rất lâu.Chỉ nhìn nhau, không để ý gì đến xung quanh. Không hiểu vì sao nó lại muốn nhìn hắn lâu như thế! nó muốn nhìn rõ hơn về đôi mắt, chiếc mũi và bờ môi này... Tất cả thứ đó đều luôn làm cho nó đỏ bừng mặt lên khi nhìn thấy trong khoảng cách gần.

Và hắn vẫn thế vẫn nhìn nó bằng cặp mắt đầy âu yếm. Nhìn hắn bây giờ, nhìn chúng nó  lúc này sao nó lại cảm giác thấy hạnh phúc...Hay là.. nó đã thật sự... đã có câu trả lời cho mình

-Tôi...  

  -Anh muốn...Em biết rằng.

-....

-Anh yêu em từ ngay ánh nhìn đầu tiên.Lúc ấy anh biết rằng, em sẽ thuộc về anh và sẽ không ai có thể ngăn cản được điều đó... Kim Yeri sẽ là người anh yêu thương nhất dù chuyện gì xảy ra. Dù em có ghét anh thì anh vẫn luôn yêu em...

– Em không hề ghét anh, em chỉ ghét bản thân mình quá ngu ngốc thôi!

Em yêu anh!!!

Nó...nó nói rồi, là câu "Em yêu anh!"Mặt nó dỏ bừng lên. Cảm giác nhẹ nhõm này là sao?...Có lẽ nó đã yêu anh ấy rồi.. Rất đúng, anh đã từng nói :một ngày nào đó nó sẽ phải yêu anh thật nhiều, không rời bỏ được... Và bây giờ nó đã yêu hắn cái tên "Jeon JungKook " ấy.⊙﹏⊙

-Cảm ơn emm! -Chỉ một câu ngắn gọn.Hắn sà đến ôm lấy nó từ đằng sau, nó bây giờ nằm trong vòm ngực đầy ấm áp của anh ấy,  làm thôi thúc nhịp tim của nó rồi.Tim nó và anh "đập" hòa nhịp vào nhau. Và cái mùi hương này, cái mùi của tình yêu mà hoa hồng xanh đã đem lại, sắp làm nó mê mệt và nghiện mất rồi...

-À mà em kêu ai là anh vậy!?

Ngay cái khúc lãng mạng này hắn lại phá hủy nữa rồi =.=

Hắn nghe mà vui gần chết mà cứ trêu chọc nó!Nghe thôi cũng thừa biết là kêu ai rồi...

-Anh..anh.. hứ!

Giận thì giận đi có ai cản đâu, mà tự nhiên chu chu cái mỏ lên làm gì không biết, hắn nhìn mà không chịu được nữa rồi...Này là khiêu khích tình yêu mãnh liệt trong lòng hắn nhá...Là do cô thôi đó Kim Yeri...

Rồi một động tác mạnh mẽ, "xoạt" mặt nó lại đối diện hắn lần nữa, bốn mắt nhìn nhau chớp chớp liên hồi và "mmm". Môi chạm môi, nụ hôn đầu, à không phải, là nụ hôn thứ hai của nó chứ...đều bị cái tên đáng yêu này cướp mất rồi. Một nụ hôn, lần đầu được sự chấp thuận của hai bên, không còn sự ngại ngùng như bao lần của nó nữa...  ngọt ngào và hạnh phúc lắm."Em yêu anh" và "Anh yêu em" đó là ý nghĩ lúc bấy giờ của hai chúng nó.

Giữa vườn hoa hồng xanh, có hai con người đang ôm nhau và trao cho nhau vị ngọt từ đôi môi. Không như nụ hôn kiểu Pháp của những người yêu nhau khác nhưng nụ hôn này lại toát lên vẻ đẹp riêng của Jungkook  và Yeri...

-"Yêu em khổ lắm đó... Bị chửi, bị đánh nhiều lắmmm"

-"Đánh chửi gì, anh chịu hết...Đã nói rồi,dù trời sập hay cái Trái Đất to đùng này ngừng quay thì anh vẫn yêu em!"

"Jungkook  và Yeri  là của nhau"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro