Chương 32: Ký giả vây quanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tới đây, tới đây. . . . . ."

"Là tổng giám đốc Vương đấy. . . . . ."

"Đâu? Đâu?"

Vương Nguyên mới vừa bước ra khách sạn, mắt liền choáng váng

Đây là tình huống gì, lúc nào thì nơi này lại tụ tập nhiều người như vậy, hơn nữa trong tay mọi người đều cầm máy ảnh, camera, nếu như cậu không nhìn lầm, những người này là ký giả của tạp chí lá cải.

Chỉ là, tại sao bọn họ lại ở chỗ này, hoặc là bọn họ làm sao biết mình xuất hiện ở nơi này?

"Thiếu gia, xin hỏi giữa cậu và tổng giám đốc Vương là thế nào?"

"Xin hỏi thiếu gia, người tình mới vừa đi theo tổng giám đốc Vương là cậu sao?"

". . . . . ."

". . . . . ."

Hiển nhiên những người này, căn bản cũng không biết cậu chính là Vương Nguyên, cũng đúng, cho tới bây giờ cậu không thích xuất hiện trước ánh đèn flash, huống chi hiện tại bộ dạng mình như thế này, coi như câu nói cậu là vợ của Vương Tuấn Khải, đoán chừng cũng không có ai tin.

"Mời cậu trả lời vấn đề của chúng tôi."

"Các người đừng nói nhảm nữa..." Vương Tuấn Khải đang ngủ, chỉ cảm thấy bên tai vang lên ong ong, ồn ào không nghỉ, làm hại anh không cách nào nghỉ ngơi, liền tỉnh lại, kêu loạn trước mặt ký giả một hồi.

Thấy anh đã tỉnh lại, mọi người lập tức sôi nổi hẳn lên.

"Vương tiên sinh, nghe nói quan hệ giữa anh và vợ không tốt đúng không?"

"Vương tiên sinh, có phải hôm nay anh ở chỗ này với người tình hay không?"

". . . . . ."

". . . . . ."

"Vương tiên sinh, có phải hôn nhân của anh đã không cách nào duy trì được nữa phải không?" Mày kiếm Vương Tuấn Khải khẽ nhíu lên, đột nhiên tròng mắt tối sầm lại, mang theo tức giận rơi vào trên người ký giả đã hỏi câu hỏi đó: "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy chúng tôi muốn ly hôn vậy?" Đôi tay giữ thật chặt hai vai của người kia, khát máu nhìn theo hắn, hắn mới vừa nói đụng đến chỗ đau của anh.

Người nọ có chút bị đau, khẽ tránh khỏi sự kiềm chế của anh, thật may là Vương Tuấn Khải uống rượu quá nhiều, thân thể có chút không ổn, nếu không sẽ không thả hắn ra, rất nhanh liền biến mất ở trong đám người.

"Vương tiên sinh. . . . . ."

"Vương tiên sinh. . . . . ."

Đầu đau như muốn nứt ra, thân thể mất thăng bằng tuột xuống, Vương Nguyên căn bản không kịp dìu anh, cả người tê liệt ngã xuống trên mặt đất, vừa rồi, cậu chỉ là hoảng hốt hạ xuống, nhưng không ngờ Vương Tuấn Khải đã tránh khỏi cậu.

"Tuấn Khải. . . . . ." Đột nhiên một tiếng thét chói tai phá vỡ yên tĩnh lúc này, một bóng dáng lao ra từ khách sạn, tốn sức muốn đỡ người đàn ông đang say không biết gì trên đất dậy.

"Cô gái này là ai vậy?"

"Hình như đây là cô gái mới vừa vào khách sạn cùng tổng giám đốc Vương thì phải?"

Các ký giả rối rít nhìn về phía người đang ngồi trên đất, đèn flash không ngừng lóe ra, đây là chứng cứ tốt nhất chứng tỏ sự kết thân Vương Vươngg sắp sửa tan vỡ? Làm sao có thể buông tha?

Cô gái giống như không phát hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm, một lúc chợt ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt.

"Vương phu nhân, cô đánh tôi là được rồi, tại sao còn muốn chia cách như vậy?"

"Éc. . . . . ." Vương Nguyên kinh ngạc, đây là tình huống gì?

Lúc này Vương Nguyên mới phát hiện ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái này rõ ràng có dấu năm ngón tay, trong lòng cười lạnh, à, xem ra đã làm không ít chuyện? Không tiếc tự mình đánh mình?

"Vương phu nhân?" Có người nghi ngờ lên tiếng.

Không biết là người nào phản ứng kịp chợt chỉ về phía Vương Nguyên: "Thì ra cậu ấy không phải là người tình gì, cô ấy là thiếu gia Vươngg gia, vợ của tổng giám đốc Vương." Trời ơi, cậu ấy đến đây là bắt kẻ thông dâm sao?

Đèn flash nháy lên, Vương Nguyên không nhúc nhích, con ngươi đen như mực lẳng lặng nhìn đôi "Bích nhân" trên đất.

Kim Tư Hàm thấy tất cả ký giả đều đưa mũi nhọn nhắm ngay Vương Nguyên, khóe miệng hiện lên nụ cười đắc ý.

Đáng tiếc, cô ta không hài lòng được bao lâu.

Vương Nguyên từng bước một đi về phía Vương Tuấn Khải ngã xuống đất, không có đỡ anh dậy, mà là chăm chú nhìn chằm chằm Kim Tư Hàm, ánh mắt kia hình như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.

"Tiểu thư, cô đã thích bị đánh như vậy, vậy thì tôi sẽ thành toàn cho cô." Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, một cái tát thanh thúy đánh vào mặt Kim Tư Hàm, nhìn khí thế nhất định là rất tức giận, Vương Nguyên cậu lương thiện cũng không phải là để cho người khác khi dễ.

Kim Tư Hàm sửng sốt, ngơ ngác che gò má của mình, không thể tin được người đánh mình chính là người bị người ta vứt bỏ trong đêm tân hôn, sau đó nhìn đám ký giả đang nhốn nháo một chút, lệ giống như mưa, làm bộ đáng thương nói: "Vương phu nhân, làm sao cậu có thể đánh tôi, rõ ràng là Tuấn Khải không yêu cậu, là anh ấy uống say mới đưa tôi tới khách sạn."

"Thật sự là như vậy?"

"Đúng vậy!"

Hôm nay quá nhiều chấn động, các ký giả có chút không xuể rồi, rối rít quăng ánh mắt khinh thường đến Vương Nguyên, khóe mắt Kim Tư Hàm xẹt qua một tia hung ác, muốn đấu với tôi sao, Hừ!

"Đúng vậy, tôi là Vương Nguyên." Đẩy Kim Tư Hàm ra, đỡ Vương Tuấn Khải dậy.

"Cậu thật sự là Vương phu nhân sao?"

"Thật là nhìn không ra."

"So với trong hôn lễ chênh lệch rất nhiều đấy?"

Nghe được bọn họ nói chuyện, Vương Nguyên trợn mắt một cái, nói nhảm, hiện tại cậu mặc áo ngủ, không giày, tóc rối bời , có thể so sánh với lúc kết hôn sao?

"Vương phu nhân, cậu vừa rồi tới khách sạn là bắt kẻ thông dâm sao?"

"Vương phu nhân, cô gái này là người tình của Vương tiên sinh sao?"

Toàn thân Vương Nguyên cứng đờ, đột nhiên tròng mắt sáng lên, khiêu khích nhìn về phía Kim Tư Hàm, giọng nói ôn hòa vang lên trên không trung: "Lúc trước chúng tôi có chút hiểu lầm, nhưng ai nói vợ chồng thì không thể cùng nhau đi khách sạn chứ?"

Kim Tư Hàm không nghĩ tới cậu sẽ nói như vậy, chỉ là rất nhanh liền phản kích: "Cậu nói láo, nhìn cậu mặc đồ này căn bản là từ trong nhà chạy tới, tại sao có thể là đi vào chung, huống chi Tuấn Khải là đi theo tôi vào." Lần này cậu không còn lời gì nói nữa chứ?

"Vương phu nhân mời cậu trả lời." Đám ký giả ở phía sau cũng phụ họa theo, Vương Nguyên cau mày không biết trả lời như thế nào.

"Chẳng lẽ không thể mặc như vậy tới khách sạn sao?" Vương Nguyên cau mày, cô gái này rất là khó dây dưa đây? "Tiểu thư, cô phí hết tâm tư phải phá hư quan hệ vợ chồng chúng tôi, chẳng lẽ cô có âm mưu gì, cô nói đi, tốt nhất là cô không có, không cần phải làm người phá hư chuyện gia đình của người ta, cô không cảm thấy như vậy rất đáng xấu hổ sao?" Lệ cũng tức thời chảy xuống, điềm đạm đáng yêu, làm cho người khác đau lòng.

"Đúng vậy, đúng vậy, làm người tình có gì tốt chứ?"

"Thật là không biết xấu hổ!"

"Nhìn dáng dấp cô ấy cũng rất đẹp!"

"Loại phụ nữ này, cậy vào chính mình có mấy phần xinh đẹp liền ai cũng có thể làm chồng."

Hiện tại mọi người không có ai xoắn xuýt trên hôn nhân Vươngg Vương, mỗi người đều khinh bỉ nhìn Kim Tư Hàm, Vương Nguyên nhân cơ hội mang theo Vương Tuấn Khải chạy khỏi nơi này, cậu không thích hợp với loại trường hợp này.

Nhìn bóng dáng đó, Kim Tư Hàm nghiến răng, Vương Nguyên xem như cậu lợi hại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro