Chap 3: Thiên ơi! (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trống trường điểm, việc của Thiên là thu dọn sách vở, đồ dùng học tập cho anh.

Cậu bé nhỏ xíu khoác trên vai hai chiếc ba lô o sụ.

-"Mang đây tao đeo cho!"

Anh ra lệnh.

-"Thôi để em đeo."

-"Thằng này, dạo này hay cãi nhỉ?"

Lầm lủi đưa cho cậu ba lô.

-"Cả ba lô của mày nửa!"

-"Vâng?"

-"Đưa đây!"

-"..."

-"Nhìn cái gì mà nhìn, đưa đây!"

-"Vâng..."

Lúc đi về, họ thấy một bé trai khác, bé trai ấy mặc một bộ đồ jeans, trên đầu đeo một chiế headphone, soái ơi là soái, Thiên nhìn mà thích hết cả người.

-"Mày sắp chảy nước dãi rồi đấy!"

-"Vâng?"

Thiếu gia khinh bỉ đi trước.

-"Đại thiếu gia, đại thiếu gia, đợi em..."

-"..."

-"Em bảo này, cái headphone đó chất quá, cá tính cá tính..."

Thiếu gia lườm cậu. Cậu chợt giật mình, phát hiện vô cùng thú vị, cậu thích yên tĩnh mà, không thích nghe nhạc, hix...

*****

Nhà của đại thiếu gia có rất nhiều người giúp việc, nhưng tính ra chỉ có năm người ở lại buổi tối, đều sống trong khu nhà phía dưới. Thiên nhỏ tuổi nhất, ai nói gì cũng nghe lời, hai má phúng phính hồng hồng nên được mọi người yêu chiều.

-"Thiên ơi hôm nay có canh cua đấy!"

Bác Hồng gọi Thiên.

-"Á, thật á, thích quá, yêu bác Hồng quá đi mất..."

-"Thiên hôm nay đi học thế nào, vui không?"

Thiên đỡ bát cơm từ tay bác, phụng phịu:

-"Cũng vui ý nhưng có điều đại thiếu ga bảo con học dốt!"

-"Kệ cậu ấy đi, ăn đi con, ăn cho xinh, mai bác bảo anh Hoành làm chong chóng cho nhé..."

Bác Súng vừa nói, vừa cười nham hiểm. Bác Súng quen anh Hoành, như đã nói, anh Hoành hơn Thiên hai tuổi. Thiên nghe tới chong chóng, gật đầu lia lịa.

-"Thiên, Thiên, bà chủ gọi kìa!"

Chị Cúc từ đâu tới hớt ha hớt hải.

Thiên nghe rồi, chào mọi người, cun cút chạy lên biệt thự phía trên.

Chuyện cũng chẳng có gì, chỉ là đại thiếu gia của cậu rất giỏi giản nai. Trươc mặt cậu thì lúc nào cũng ghê ghê gớm gớm, gặp bà chủ thì lúc nào cũng tròn xoe ngây thơ như cún con. Bà chủ cưng cậu lắm!

Thiên lấm lét chào ông bà. Bài ca quen thuộc môn thuở...

-"Mẹ, không ăn đâu, Cu Ty không thích ăn..."

Vâng, biệt danh của thiếu gia là Cu Ty. Lý do vì sao anh có cái biệt danh đó ý à, là vì anh ba tuổi mới cai sữa ạ!

Bà chủ thấy anh không chịu ăn, xót xa, lần nào cũng gọi Thiên lên...

Bà bảo Thiên, cơm trên này khác hẳn cơm cậu ăn dưới nhà, ngon hơn rất nhiều. Bà chủ ông chủ hiền hiền, nên Thiên ăn rất tự nhiên, rất ngon lành. Đại thiếu gia thấy Thiên ăn ngon, cũng lao vào tranh ăn. Hầu như tuần nào Thiên cũng ăn cơm với nhà bà chủ mấy bữa liền.

....





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro