Chương 4: Cô Không Định Kiếm Tiền Sao (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Cô không định kiếm tiền sao? (4)
Editor: Jinrin

Nhưng Dương Mịch vừa giơ tay lên đã "Ai ui" một tiếng vì Nhiệt Ba đã siết chặt cánh tay cô ta.

Tối hôm qua Nhiệt Ba bị Lộc Hàm hành hạ đã cảm thấy mệt muốn chết đi được. Vốn dĩ, cô đã không ngủ đủ giấc, giờ lại vì Dương Mịch quậy ở công ty đến mức gà bay chó sủa hại cô mất đứt một ngày nghỉ phép. Cô đang phát cáu giờ cô ta lại định đánh cô sao?

Nhiệt Ba cười lạnh một cái, vung tay lên, quăng cho Dương Mịch hai cái tát. Ra tay chuẩn xác mà ngoan độc khiến Duieng Mịch không kịp phản ứng.

Đánh xong, cô cũng đẩy Dương Mịch ra, để mặc cô ta chật vật té ngã xuống đất.

Từ trên cao nhìn xuống, Địch Lệ Nhiệt Ba – khuôn mặt xinh đẹp, váy dài phất phơ, khí thế sắc bén giống như nữ vương: "Cô đã không định xin lỗi thì hai bạt tai kia coi như tôi đòi lại thay Hạ Kiều! Tôi mặc kệ trong làng giải trí này cô kiêu ngạo như thế nào nhưng đừng nên đụng đến ranh giới của bất cứ ai! Hạ Kiều là nhân viên của tôi. Vì thế, tôi không cho phép bất cứ ai động đến nhân viên của tôi! Nếu không, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu!"

Nhiệt Ba nói xong mấy câu này cũng cảm thấy hả giận chút ít. Lúc ngẩng đầu lên, thấy tất cả mọi người đang sợ hại nhìn cô, cau mày quát: "Mọi người nhìn tôi cái gì hả? Còn không nhanh chóng nhặt quần áo lên? Mau sắp xếp gọn gàng chỗ này lại!"

Mọi người lập tức hoàn hồn, giống như nhận chỉ thị của cấp trên giao cho vội vàng làm theo.

Mà Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ xoay người đúng chuẩn, giẫm giày rời đi. Váy trắng đung đưa theo bước chân cô.

——

Trên đường về nhà, cô nhận được điện thoại của tổng biển tập SH.

Cô nhìn thấy tên báo người gọi đến là biết chuyện gì xảy ra. Cô vừa cho Dương Mịch hai bạt tay nên chắc chắn buổi phỏng vấn hôm nay đã bị hủy bỏ.

Cho dù không muốn, cô vẫn phải nhận điện thoải. Đúng như cô dự đoán, vừa nghe máy là tiếng quát mắng của tổng biên tập.

Nhiệt Ba không phản bác tiếng nào, nghe tổng biên tập mắng hai mươi phút liền cuối cùng mới nghe được câu quan trọng nhất: "ĐỊCH LỆ NHIỆT BA, TIN TRÊN TRANG NHẤT THÁNG SAU CỦA CHÚNG TA ĐÃ BỊ CÔ LÀM HỎNG, CÔ MAU CHỐNG NGHỈ MỘT TIN KHÁC BÙ CHO TÔI! TRƯỚC NGÀY 15 THÁNG SAU NẾU KHÔNG CÓ ĐƯỢC Ý TƯỞNG THÌ CÔ SẼ BỊ SA THẢI!"

Cúp điện thoại cũng đúng lúc Nhiệt Ba lái xe vào sân biệt thứ.

Nơi Lộc Hàm và Nhiệt Ba ở là khu biệt thự cao cấp của thành phố - Ngự Thự Lâm Phong, kề núi, gần sông, cảnh quan tuyệt đẹp, là chốn tiên cảnh mà toàn bộ mọi người mơ ước. Tất nhiên, tấc đất tấc vàng, giả cả ở đây cũng khiến người ta líu lưỡi.

Muốn biết một người phụ nữ có thành công hay không thì phải xem cô ấy gả cho người đàn ông đó có thể mua được bao nhiêu mét đất tại Ngự Thự Lâm Phong!

Ở đây có tiền cũng chưa chắc mua được nhưng Lộc Hàm lại có thể mua được hơn sáu chục ngàn mét, chính là biệt thự của họ đang ở.

Từ xa, người hầu trong biệt thự đã thấy xe của cô thì vội vàng ra đón, đợi đến khi Nhiệt Ba dừng xe, một người mở cửa cho cô: '' Địch tiểu thư, cô đã về!"

Nhiệt Ba xuống xe cũng có người lái xe đến bãi đậu cho cô.

Vào biệt thự, bà quản gia cũng mở cửa sãn và chuẩn bị dép cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro