Chương 53 - 54: Tên Của Em, Tâm Tư Của Anh (4) (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 chap này tặng cho bạn NhHunhTrn4
Cám ơn bạn đã ủng hộ

Chương 53: Tên em, nỗi lòng của anh (4)
Editor: Jinrin
Nhiệt Ba suy nghĩ mục đích mình tới, đơn giản là thuận theo.
Lộc Hàm nhìn Nhiệt Ba mềm mại nhu thuận làm ổ trong ngực mình, biết rõ cô làm như vậy, là do mình lấy tiền bức người đến, nhưng là đáy lòng vẫn cảm thấy thoải mái ngọt ngào.
nhưng là, cảm giác ngọt ngào này còn không có duy trì được một phút, liền truyền đến một hồi gõ cửa.
Lộc Hàm hiển nhiên đặc biệt khó chịu khi bị người khác cắt đứt cảm giác ngọt ngào của mình, hơi điều chỉnh hô hấp một chút bởi vì dục vọng mà hỗn loạn, thanh âm đặc biệt không kiên nhẫn nói: "Có chuyện gì?"
Người gõ cửa dường như bị thanh âm của Lộc Hàm dọa đến, đem cửa đẩy ra một khe nhỏ, nhanh chóng nói: "Lộc  tiên sinh, là Địch phu nhân gọi điện tới."
Lộc Hàm cực kì không tình nguyện, sắc mặt như trước kéo căng, âm điệu cũng là buộc chặt: " Chuyện gì?"
"Địch phu nhân nói, muốn Lộc tiên sinh cùng Nhiệt Ba tiểu thư tối mai đến Địch gia ăn cơm tối, nói là Ân Ân tiểu thư và Hàn tiên sinh đã trở lại."
Lộc Hàm nhíu nhíu mày, theo bản năng nhìn Nhiệt Ba.
Nhiệt Ba vốn ánh mắt bình tĩnh không hề gợn sóng, trong nháy mắt trở nên phát sáng, trên ngũ quan xinh xắn, nở một nụ cười xinh đẹp, lông mày nhẹ nhàng nhướng lên, mang theo thần sắc đặc biệt của cô, có giấu cũng giấu không được hưng phấn: " Cô nói cái gì? Chị gái cùng Thành Trì sắp trở về rồi?"
"Vâng, Nhiệt Ba tiểu thư, Địch phu nhân nói, là chuyến bay tối nay, sáu giờ sáng mai đến đây, vốn là Ân Ân tiểu thư định trưa ngày mai ăn cơm, nhưng là Địch phhu nhân sợ Ân Ân tiểu thư cùng Hàn tiên sinh ngồi máy bay lâu sẽ mệt mỏi cho nên đổi thành tối mai.'
Nhiệt Ba cười một tiếng: "Ừ, tôi đã biết."
"Không có chuyện gì mà nói, tôi đi ra ngoài trước."
Nhiệt Ba gật đầu, người làm đóng cửa rời đi.
Hàn Thành Trì cùng Địch Ân Ân sắp trở về đây nha......Trong lòng Nhiệt Ba vẫn quanh quẩn câu nói này.
Địch Ân Ân là thiên kim tiểu thư chân chính của Địch gia, vừa sinh ra, liền cùng Hàn Thành Trì đính ước, hai người là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
Khi Nhiệt Ba chín tuổi đến Địch gia, nhìn thấy từ trên lầu đi xuống một đôi thiếu nam thiếu nữ đẹp như tranh vẽ, đó là Hàn Thành Trì và Địch Ân Ân.
Nếu như nói, ở Địch gia, Nhiệt Ba thích ai nhất, cô tuyệt đối không chút do dự nói ra cái tên Địch Ân Ân
Đichn Ân Ân tuy rằng không phải là chị ruột của cô, nhưng từ khi cô đến Địch gia, cũng vẫn đem cô trở thành em gái mà đối đãi.
Khi Nhiệt Ba mười bảy tuổi, biết mình bị Địch gia mua về để làm công cụ liên hôn.
Đối với những danh môn quý tộc này, liên hôn là chuyện rất bình thường.
Có rất nhiều gia tộc vì mở rộng sự nghiệp cùng quyền lực, luôn lấy danh nghĩa làm việc thiện để thu dưỡng một cô bé có tướng mạo xuất chúng để làm công cụ liên hôn.
Mà Nhiệt Ba, vừa vặn chính là công cụ mà Địch gia lựa chọn.
Lúc đó, Nhiệt Ba bởi vì chuyện này mà làm ầm ỹ với cha mẹ cô một trận.
Bây giờ nghĩ lại, Nhiệt Ba vẫn là có chút xúc động.
Sau này Địch Ân Ân và Hàn Thành Trì cùng đi Anh du học, bây giờ cuối cùng cũng về nước, Nhiệt Ba làm sao mà không cao hứng đây?
Không chỉ là cao hứng......Còn có chút mong chờ cùng nhảy nhót......Mong chờ......Cái người con trai tên Hàn Thành Trì kia, bây giờ biến thành cái bộ dạng gì?
Có phải hay không giống như trước đây mặt mày như ngọc, trong trẻo mà tuấn tú?
Thành Trì, Thành Trì......Hàn Thành Trì......
Tên của anh, tâm tư của em.

——————————————————

Chương 54: Tên em, nỗi lòng của anh (5)
Editor: Jinrin
Tên của anh, tâm tư của em.
Thật sự là tâm tư.
Bởi vì Hàn Thành Trì là hôn phu của Địch Ân Ân, mà Địch Ân Ân đối với cô tốt như vậy, cho nên, Nhiệt Ba chưa từng có có nửa phần ý niệm khác trong đầu.
Thế cho nên cho tới bây giờ, hai người Địch Ân Ân và Hàn Thành Trì, đều không biết Nhiệt Ba thích Hàn Thành Trì.
Có lẽ là Nhiệt Ba ngụy trang tốt, có lẽ Hàn Thành Trì trong mắt chỉ có Địch Ân Ân...... Mặc kệ như thế nào, cô vụng trộm thích, chưa bao giờ quấy rối đến tình cảm của Địch Ân Ân và Hàn Thành Trì.
Nhưng mà, tâm tư của cô, đã che dấu rất cẩn thận, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có sơ hở, đúng là vẫn còn bị lọt ra ngoài một hai giọt.
Trong đó có một người, đó là Lộc Hàm.
Lộc Hàm vừa rồi đứng ở nơi đó, ánh mắt vẫn đều dừng trên mặt của Nhiệt Ba.
Anh thấy rõ ràng, thời điểm Địch Lệ Nhiệt Ba nghe thấy người làm nói ba chữ "Hàn tiên sinh" kia, ánh sáng nơi đáy mắt cô có bao nhiêu sáng ngời, tươi cười trên mặt cô có bao nhiêu sáng lạn, thần thái biểu tình trên mặt cô có bao nhiêu hưng phấn!
Chết tiệt là, cô giống như thay đổi thành người bình thường, mặt mày trong lúc đó không giống như ngày thường bình tĩnh lãnh đạm, mà là một loại thần sắc cùng tự tin của Địch Lệ Nhiệt Ba.
Hóa ra, những biểu hiện đó của cô, chính là không ở trong thế giới của anh.
Lộc Hàm vẻ mặt thản nhiên đứng đó, nhìn thoáng qua Nhiệt Ba, dứt khoát xoay người, trở lại trước máy tính.
Nhiệt Ba đợi sau khi người làm đi ra một lát, mới xoay đầu nhìn Lộc Hàm.
Phát hiện Lộc Hàm đã ngồi trước máy tính bắt đầu làm việc.
Dựa vào tính tình cô trước đây, có lẽ cô sẽ đứng ở đó đợi, nhưng là, hôm nay có thể là bởi vì Địch Ân Ân và Hàn Thành Trì trở về, cả người không kiềm chế được hưng phấn, cho nên không có ở trước mặt Lộc Hàm mà im lặng cùng lãnh đạm, ngữ điệu cũng có chút lên cao," Lộc Hàm, anh rất bận sao?"
Lộc Hàm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, mí mắt cũng không nâng lên chút nào, chính là dùng giọng mũi "Hừ" một tiếng.
Nhiệt Ba nhìn đến loại trạng thái này của Lộc Hàm, nghĩ anh ta e rằng trước bữa trưa cũng sẽ không rời đi, không bằng hiện tại mình đi chuẩn bị cơm trưa, ăn cơm xong, đợi đến lúc nghỉ trưa, lại đến dụ dỗ anh, cũng không muộn, vì thế, Nhiệt Ba nói: "Vậy anh trước làm việc đi."
Nói xong, Nhiệt Ba liền xoay người, từ thư phòng ra ngoài.
Lộc Hàm nghe thấy lời như vậy, "Ba" lập tức đem máy tính khép lại.
Đi a, Địch Lệ Nhiệt Ba, cô thật sự có thể rời đi, cô vừa nghe thấy Hàn Thành Trì sắp trở về, cho nên ngay cả tiền thuốc của em trai cũng không cần, có phải hay không?
Nhiệt Ba nghe thấy tiếng động như vậy, dừng lại cước chân, còn chưa có quay lại nhìn, chợt nghe thấy thanh âm ác liệt của Lộc Hàm nhẹ nhàng truyền đến: "Địch Lệ Nhiệt Ba, cô mỗi lần tới tìm tôi, đều không phải vì tiền sao? Lần này tiền cũng chưa kiếm, liền đã tính rời đi như vậy sao?"
Nhiệt Ba tâm tình tốt trong nháy mắt, đã bị Lộc Hàm đánh bay, trên mặt cô lại khôi phục vẻ mặt bình thản, mặt mày bình tĩnh nhìn vẻ châm chọc của Lộc Hàm, căn bản không phải giống như bình thường nói cho Nhiệt Ba nghe.
Cô thật sự có chút không hiểu được Lộc Hàm, cô sau khi kết hôn luôn làm tốt vai trò Lộc phu nhân, nhu thuận, nghe lời, hiểu chuyện, vâng lời, săn sóc, nhưng là bất luận cô làm tốt hay không, anh ta luôn có thể từ trong đó tìm ra một đống chuyện!
Nhiệt Ba đứng tại chỗ không hề động đậy.
Lộc Hàm ngồi trên ghế, nhìn Nhiệt Ba bình tĩnh như nước, trong lòng không ngừng cười lạnh, nghe được cái tên Hàn Thành Trì, thần sắc của cô như vậy, đối mặt anh ta, liền không nóng không lạnh như vậy!

——————————————————

Chương 55: Tên em, nỗi lòng của anh (6)
Editor: Jinrin
Lộc Hàm ngồi trên ghế, nhìn Nhiệt Ba bình tĩnh như nước, trong lòng không ngừng cười lạnh, nghe được cái tên Hàn Thành Trì, thần sắc của cô như vậy, đối mặt anh ta, liền không nóng không lạnh như vậy!
Lộc Hàm càng nghĩ càng tức, sau đó khuôn mặt anh liền lạnh lùng, từ ghế đứng lên, bước từng bước lớn, rất nhanh liền đến trước mặt cô.
Nhiệt Ba nhìn thấy Lộc Hàm lại bắt đầu nổi điên, cô vô ý thức lùi về sau một bước, nhưng là vẫn bị Lộc Hàm bắt được cổ tay, đem cô kéo đến trước bàn.
Anh quơ tay ra, những thứ loạn thất bát tao cốc cà phê mấy tính văn kiện trên bàn đều bị văng hết xuống đất.
Trong tiềm thức Nhiệt Ba liền biết Lộc Hàm sẽ làm gì cô, cô không thể không phản kháng, nhưng mà lại vẫn không có chống lại được với sức lực của Lộc Hàm………
( lược bỏ…….)
Nhiệt Ba đau đến nỗi trán đổ mồ hôi lạnh, cô thật muốn mở miệng cầu xin, nhưng lại không có nói gì.
Cô là người sĩ diện như vậy.
Cô chỉ có thể nhắm mắt lại, nghĩ đến em trai mình vẫn nằm trong bệnh viện, đến nay đã hai năm rồi, vẫn bất tỉnh nhân sự.
Cô nói với chính mình, em trai cô là vì cô mới trở thành bộ dạng như vậy……Nếu như không phải vì cô, em trai cô bây giờ đã vào đại học, đã yêu đương rồi.
Cho nên cô chịu một chút giày vò này, có tính là gì?
Mặc dù cô và em trai không cùng một cha sinh ra, nhưng cuối cùng vẫn là có một nửa huyết thống.
Cô nghĩ đến bộ dạng em trai mình như vậy, vẫn sẽ đau lòng……
Nhưng mà, đau lòng, cũng không thể chóng lại với nỗi đau thể xác mà Lộc Hàm mang lại cho cô lúc này……
Cô cảm thấy cả người mình giống như rơi vào địa ngục……
Nhưng mà, cô cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể chịu đựng.
Hồi lâu, những giày vò giống như địa ngục này mới kết thúc, không đợi cô lấy lại tinh thần, một tờ chi phiếu liền nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt cô, sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân xa dần.
Đợi đến khi Nhiệt Ba hồi phục lại tinh thần, trong thư phòng, chỉ còn lại một mình cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro