Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tae Hyung đang ngồi trong văn phòng với tâm trạng lo lắng.
Không biết tin tức gì của vợ ngốc chưa mà vẫn chưa thấy báo về. Đíng lúc đó người anh chờ đợi đã bước vào.
- Hyun Seung cậu đã có tin tức gì về cô ấy chưa?
- Dạ! Em tìm khắp mọi nơi mà vẫn không thấy chị ấy đâu cả.
- Cậu đã tìm ở đâu rồi?
- Dạ? Em đã cho người tìm ở: Nhà nghỉ, kháng sạn, bệnh viện, sân bay, bến tàu, bến xe, đầu đường, xó chợ. Không xót một chỗ nào, mà không hiểu sao vẫn không thấy chị ấy đâu cả.
- Vậy sao?
- Vâng? Chị đó lợi hại thật đấy rất hợp với anh hai.
- Đúng là đồ vô dụng
- Em xin lỗi" mình có muốn vậy đâu, tại chị Bae trốn kĩ quá mà".
- Tôi cho cậu 3 ngày phải tìm ra cô ấy cho tôi.
- Dạ! Hả? Anh hai 3 ngày làm sao em tìm nổi.
- Bảo Hyuna liên lạc với người của ta ở tất cả các nước, triển khai tìm cô ấy về đây.
- Vâng! Nhưng anh hai còn thời hạn 3 ngày.
- Tôi sẽ đi ra ngoài tìm cô ấy. Việc công ty cậu lo luôn.
- Nhưng chỉ có 3 ngày! Em sợ là ...., hay là anh.....
- Cậu muốn lo việc ở trong bang nữa phải không?
- Dạ! Em không dám. Em sẽ cố gắng tìm được chị Bae trong thời gian nhanh nhất. Dù phải lật tung cả nước lên. Anh hai cứ yên tâm😁😁😁

- Cậu biết hậu quả của việc không hoàn thành nhiệm vụ rồi đấy!!!!!!!!!
- Dạ. Em đi làm việc đây😰😰😰😰
Đến lúc này Kim Tae Hyung vừa lo lắng vừa tức giận.
Rốt cuộc cô trốn đi đâu chứ.
Người của anh tìm người rất khá, chưa bao giờ thất bại như vậy.
Lần này anh sẽ đích thân đi tìm, để xem cô trốn đi đâu nào.
- Em giỏi lắm! Đừng để tôi bắt được em.
Để xem em trốn đâu cho thoát.
Trong khi Tae Hyung của chúng ta đang lo lắng cùng tức giận. Thì Joo Hyun cũng không khá hơn là mấy.
Lúc này là 12h trưa rồi mà cô vẫn chưa được gọi vào phỏng vấn.
Cô thật sự đói lắm rồi, mà tâm trạng lo lắng hồi hộp không thể nào áp chế được cơn đói, khiến cô ôm bụng rỗng nhăn nhó khổ sở.
Bae Joo Hyun đang suy nghĩ nên đi ăn hay ở lại phỏng vấn.
Joo hyun vội vàng đẩy cửa đi vào" may quá cuối cùng đến lượt mình, đợi thêm ti nữa chắc ngất vì đói mất.
Ôi! Sao tim mình đập nhanh quá vậy, không được phải bình tĩnh. Bae Joo Hyun cố lên!
Khi cô vừa bước vào Joo Hyun nhìn thấy 3 người ngồi bên trên trên, hai nam, một nữ.
Nhưng thứ thu hút cô nhất là bánh ngọt và trái cây trên bàn, cô dùng ánh mắt thèm khát nhìn chúng, rồi nuốt nước bọt liên tục. Mà không hề chú ý đến ba người ngồi trên nhìn cô nãy giờ.
- Cô tên Bae Joo Hyun, 23 tuổi, vừa tốt nghiệp bằng giỏi quản trị kinh doanh bên Mỹ. Cô có vẻ còn quá trẻ và chưa có kinh nghiệm gì.
Nghe thấy câu nói đó Bae Joo Hyun mới giật mình tập trung lắng nghe câu nói đó. Nghe đến vậy cậu bèn trả lời.
- Dạ! Vâng! Tuy tôi còn trẻ và chưa có kinh nghiệm gì. Nhưng tôi nghĩ ở một trường nổi tiếng của Mỹ mà lấy được tấm bằng giỏi là rất khó. Mà ở trường có mình tôi thôi à!! ( khoa mẽ kinh khủng) cho nên tôi nghĩ học hỏi kinh nghiệm thì đơn giản không có gì khó☺️☺️☺️
- Vậy chúng tôi muốn kiểm tra trình độ kiến thức và kinh nghiệm của cô được không?
" chết mình rồi họ mà hỏi về vấn đề này, mình bị đá ra ngoài là cái chắc, vì mình có biết gì đâu. Phải là sao bây giờ. À há có cách rồi"
- Xin lỗi! Bây giờ đã đến giờ tôi có hẹn phỏng vấn với công ty khác rồi. Nếu anh chị không tin vào tấm bằng của tôi ( Irene shii chị thật khoa mẽ level max), thì chúng ta gặp nhau muộn quá!!.
3 vị giám khảo sau khi bàn bạc một hồi đã quyết định tin vào tấm bằng đó. Không ai muốn mất đi nhân tài cả😣😣
- Vậy tôi có thể hỏi câu hỏi cuối cùng được không? ( câu hỏi quyết định sinh mệnh của Irene shii )
- Vâng
- Cô có thích trai đẹp không?
- Xin lỗi! Tôi bị bệnh mù màu, nên không thể phân biệt người đẹp hay xấu, thì làm sao mà biết người ta xấu hay đẹp đâu mà thích. " Chuỵ đã chuẩn bị câu này trước rồi"
- Vậy sao!!!!
- Vâng. Tôi chỉ bị mù màu nhìn người thôi, còn những thứ khác tôi rất bình thường.
- Vậy, chúc mừng cô đã được nhận làm trợ lý riêng của chủ tịch.
- Thật sao? Ha ha xin cảm ơn mọi người
- Sáng mai cô đến công ty làm thủ tục nhé. Hoan nghênh cô đến công ty
" Ha ha thành công rồi hú nhe" 😝😝😝😝😝😝

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro