Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm qua thức khuya, sáng lại phải dậy sớm . Vì là cán bộ lớp nên càng phải nghiêm , khổ nỗi đến phiên cậu trực nhật mà . Vừa bình minh một cái là phi ngay vào phòng vệ sinh xong cũng chưa có kịp ăn sáng luôn . Bây giờ cậu đi trên đường thì cứ lờ đà lờ đờ . Đến trạm xe buýt ngồi đợi cũng gật gà gật gù khiến người ngồi cạnh không khỏi buồn cười .

* KÍT *

Nhờ cái tiếng phanh của xe buýt mà bạn Mashi đã giật mình tỉnh ngủ , lạch bạch chạy vội . Bình thường cậu đi muộn hơn nên trên xe khá vắng người , thời gian này là lúc nhân viên văn phòng đi làm . Lâu lắm mới chật vật thế này , tìm chỗ đứng cũng khó nữa cơ , kinh khủng nhất là cậu ngửi thấy nhiều thể loại mùi ở đây . Mashi không bị say xe nhưng mà có một sự thật là cậu rất muốn nôn . Đèn đỏ , bác tài xế phanh xe lại , theo quán tính thì cả đoàn người sẽ đổ nhào về phía trước mà trên xe buýt thì đổ tứ phía :v . Ghế bên cạnh cậu đứng là một cụ bà mà cậu thì bị đẩy nên tình hình sắp ngã vào bà cụ đó rồi . Vẻ mặt cụ bà đó khá là lo lắng cậu thì đang cố gắng trụ . Đèn xanh , bác tài nhấn ga và thật may cậu không ngã vào bà cụ nhưng tay cậu trượt ra khỏi thanh bám : " Mày xong rồi Mashiho à " Cậu chắc chắn mình sẽ ngã vào người nào đấy phía sau , tiếp đó là bị liếc cho tóe khói .

Đợi chút ... Hình như có ai đỡ cậu thì phải , mở cái mắt ra xem nào . Đúng rồi tay phải người này vòng qua eo giữ chặt cậu , tay trái nắm rất chắc thanh cầm phía trên . Mashiho thật rất muốn nhìn mặt cảm ơn người ta nhưng mà cậu không nhúc nhích được , chỉ quay đầu qua trái ngẩng lên nhìn được một chút bàn tay người này . Và còn có cái gì đó nữa .... Là nhẫn , một chiếc nhẫn hình Koala rất đáng yêu rồi tự dưng cậu bất giác nở một nụ cười . Hờ .. chắc là thấy cái mặt con Koala ngu ngu nên cũng cười theo :V

Tay người này vừa phải giữ thanh cầm , vừa phải giữ cả cái túi . Để ý một chút Mashiho thấy nhãn hiệu của tiệm bánh đó , ô hô là " TREASURE " tiệm bánh cậu thích nhất ở cái đất Seoul đây mà . Nhìn thấy mấy cái bánh là y rằng bụng Mashiho ọt ẹt ngay , cái tội sáng quên không ăn gì . Ngại quá , người ta còn đang giữ mình mà cái bụng thì kêu , không biết tại sao nhưng Mashi cảm thấy người đằng sau đang cười . Xấu hổ cúi mặt xuống cùng lúc người kia rồi khỏi . Cậu vội quay lại thì không thấy đâu cả : " Không cảm ơn được rồi " . Sau cậu mới nhận ra đã đến điểm cậu cần xuống , trạm này đối diện cổng trường mà .

-Đói quá ! Đói quá !

Mashi than thở sau khi cùng thằng bạn trực nhật lớp , mở tủ đồ , đang định để đống bài vào thì thấy :

-" TREASURE " . Òa , tự trọng gì bỏ hết . Giờ đang đói lắm ... Hử ?

" Chẳng quan tâm em nghĩ gì nhưng lần này anh chắc chắc em ăn luôn đó . Và từ sau đừng đi xe số 908 nữa , đông lắm . Đi xe số 909 vắng hơn nhiều . Anh thích em ^^ .
- Junkyu của em "

Mashi đọc tờ note đó mà cười , cậu bắt đầu thấy quen cái " Anh thích em " mỗi khi kết thúc lời nhắn của Junkyu . Tuy thế nhưng trong lời nhắn có gì đó không đúng .

- Sao Junkyu biết chứ ??? Mà kệ ăn cái đã đói lắm .

--------

Bên ngoài cửa sổ nhìn vào trong Junkyu khẽ cười . Đây là lần đầu tiên anh thấy cậu ăn ngon như thế . Tất nhiên anh biết không phải vì bánh do anh mua mà vì là bánh cậu rất thích lại còn gặp đúng khi cậu đói meo vậy mà .

-Anh biết em thích choco nhưng anh mua nhiều vị . Ăn nhiều chocolate hại sức khỏe .

Không nhịn được mà đi vào kéo ghế ngồi đối diện Mashi . Còn thanh niên kia cũng cắm mặt ăn ý thèm nhìn lên . Nhìn cậu ăn mà anh thấy đúng là rất đáng công dậy sớm của mình .

Junkyu biết cậu trực . Sáng 6h đã nhanh chóng chạy ra Treasure mua bánh cho cậu . Mashiho lờ đờ đến trạm là lúc 7h , anh thì đã đó trước nửa tiếng . Lên xe buýt cũng đứng ngay sau cậu . Cứ thầm lặng thế này anh cảm thấy tốt hơn , vì được ôm mà :v . Tiếp tục thế này cậu có lẽ cũng sẽ cảm động mà chấp nhận anh không ?

- Anh tìm hiểu tôi từ bao giờ thế ?

- Không có tìm hiểu .

-Tôi thích gì anh đều biết .

Bàn tay chạm lên má Mashi làm cậu rời đống đồ ăn mà nhìn lên . Ánh mắt Junkyu đang nằm trong mắt của cậu . Nụ cười của anh cũng trở nên ấm áp .

- Chỉ cần luôn nhìn về phía em , anh sẽ biết .

Mashi trong khoảng khắc đã nhận thấy một cảm giác gì đó vừa lạ, vừa quen . Không gian một chút tĩnh lại , cậu hơi khó thở trước tình huống này ( ngại ) , ho khan , bật dậy như cái lò xo .

- Tôi ... tôi ra ngoài .

- Em chưa ăn hết mà .

Anh gọi với theo cái người đi cứ cắm mặt xuống đất kia . À đâu . Ăn hết rồi này .

Anh chống cằm nhìn về phía cửa .

-Em không thể không đáng yêu được sao ?

Mashi đi không thấy mặt mũi , cuối cùng thì đâm phải ai đó . Lúc này cậu càng cúi thấp hơn .

-Xin lỗi cậu .

-... Em ... Hử ...

- Mashiho !

- Anh Hyunsuk ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro