Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1.2

Mà có lẽ cũng bởi vì mẹ tính cách như thế nên mới khiến cho ba hơn hai mươi năm qua đều "thủ thân như ngọc", "yêu thích không buông tay".

Vịnh nghĩ linh tinh xong rồi lại nằm xuống, hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã có. Sờ mờ mặt mình cậu có chút tự kỷ. Đẹp trai, tuyệt đối là khuôn mặt hết sức đẹp trai, không phải dạng đẹp của dạng thiếu niên, ôn nhu, cũng không phải dạng cường tráng cơ bắp. Tuy rằng ba của cậu dung nhan không mặn mà nhưng mẹ cậu lại rất tốt. Mà cậu thì lại được kế thừa những tinh hoa của cả hai: bộ dạng của mẹ, chiều cao của ba, mím lại cậu là hàng cực phẩm, vô cùng dễ nhìn, mặc dù có khuyết điểm nhớ nhỏ là cậu hơi gầy một chút but the total could, then also Ok.

Vịnh không phải là lần đầu tiên đứng trước gương hơi người nhìn mặt mình như thế này.... Đây là anh á... đấy là mặt anh.

Cậu là "cậu" mà cậu cũng không phải là "cậu".

...

"Nghĩ cái gì đây?".

Đột nhiên cái đầu ăn một phát đập, Vịnh ủy khuất quay lại nhìn "Mẹ à.... Còn đánh tiếp như vậy là con thành thằng ngu đấy".

"Dù sao con cũng chẳng có chỗ nào thông minh cả, đứng nhìn cái mặt mình đến thấu cả người, đánh có ngu thêm một chút cũng có vấn đề". Bà Nin lại nện thêm một đòn nữa, Gulf thấy thế nhanh chân tránh lẹ.

"Mẹ..." Đúng là sát thủ! Ra tay cực kỳ nhanh lẹ. Thoắt cái chỉ thấy bà Nin run run một chút,chà xới bàn tay.

"Con nếu còn quan phát ngôn linh tinh ta sẽ khiến cho con cả đời làm thụ không có nổi một cơ hội để phản công!" đằng răng xé gió uy hiếp bà Nin xoay người lên lầu

"Ha ha" Vịnh Kỳ ra vẻ thắng lợi đứng sau cười ha hả.

6h tối, cha của Vịnh – Ông Bốn đúng giờ trở về nhà. Làm ông chủ của công ty giải trí lớn nhất Bangkok " traipi Gia ", dưới tay người tài vô số, ông Bon là một người hết sức bình tĩnh, vô hạn. Không nhiều tham vọng, không lạm tình, không yêu vợ, thương con. Đương nhiên nếu trong trường hợp vợ cần thì anh sẵn sàng bỏ rơi anh con. Chính điều này đã khiến nhiều phụ nữ mộng tưởng đến chàng chỉ biết dậm chân tức thời đứng nhìn theo.

7h tối, cơm dọn lên bàn. Bà Nin vì ông chồng cùng thằng con đến cuối tuần mới về nhà mà chuẩn bị hết sức thịnh soạn. Tuy rằng bà vừa nấu cơm vừa nghĩ đến cuốn tiểu thuyết về thái giám của mình nhưng hương vị của món ăn không vì thế mà bị ảnh hưởng. Màu sắc hương vị mọi thứ đều hết sức hoàn mỹ. Buổi chiều tuy đã chiến 2 bát cháo lớn nhưng hiện tại Gulf không có nhiều công lực đã nhanh chóng biến thành một cơn đói chính hiệu.

Ông Bổn theo thường lệ ngồi ở bên cạnh bà vợ, chờ đợi vị phu nhân yêu quý của mình dọn bát canh liền dậy ăn cho

"Hôm nay làm cái gì?".

"Đánh máy".

Bà Nin nhầm miếng thịt bò mà chồng đang dâng đến tận hưởng thú vui, rồi lại tái ngộ cho Trưng Phu quân một miếng thịt gà. Vịnh làm bộ như không nhìn thấy cái gì, đầu óc chăm chú vào công việc.

"Đã giải quyết được vấn đề chưa?"

"Buổi chiều cùng tiểu Vịnh ngồi bàn bạc cũng nên giải thoát kha khá rồi".

"Không nghĩ ra được thì cũng đừng bốc hỏa. Có muốn ra ngoài tán mẫu để giải thoát không?".

"Em đang lo lắng. Dạo này nhà xuất bản lời nguyền quá".

"Cứ để bọn họ chờ đi. Không cần phải lao lực thế".

"Ừ".

Vịnh vừa ăn vừa thầm cảm thán... Haiz, đôi vợ chồng này kết hôn cũng đã được hai mươi năm rồi thế mà vẫn ân ái dữ, thật không hiểu mẹ có cái mị lực gì nữa. Tuy rằng bộ dạng của ba cũng không phải xuất sắc lắm nhưng được cái là cực kỳ yêu vợ, đây chắc cũng là nguyên nhân chính khiến mẹ cam tâm tình nguyện ở nhà làm nội trợ.

Cùng với bà vợ nhạt nhòa, ông Bốn mới để ý tới thằng con ngồi đối diện.

"Này nhóc, tiền có đủ dùng không con?".

Đoạn trích mạch cảm thán, vịnh đầu: "Đủ, cũng đủ".

"Trận tiếp theo bao giờ đấu?".

"Tháng sau ạ".

"Được ,vậy ba với mẹ sẽ xem".

"Cảm ơn ba" cười cười, Vịnh lại bắt đầu tiếp tục chuyên tâm ăn cơm. Ba thế này cũng chỉ là để bồi mẹ thôi... Chẹp ba của cậu đúng là...

Không nghĩ ra một việc, Gulf buông xuôi miếng thịt nướng : "À ba ơi! Lúc biểu diễn của GOT , mấy người bạn của con muốn đi xem, cho con ba vé nhá".

"Được, ngày mai ba bảo thư đưa cho con" Ông Bốn ô đầu thằng con như xoa đầu một chú chó nhỏ " Tiền không đủ nhớ bảo với ba đấy".

"Đúng" Vịnh thật buồn. Vì cái gì ba mỗi lần thấy cậu đều phải hỏi cậu đủ tiền dùng hay không à, chẳng lẽ trên mặt cậu viết bốn chữ "Tôi đang phá sản" sao???

Cơm chiều xong là đến khoảng thời gian ngọt ngào của ba má, Vịnh đương nhiên cũng chẳng ngu gì mà ở lại quấy rầy, ngồi lại đâu phải dễ à. Trở về trong phòng, anh vừa khổ luyện tiếng Thái vừa ăn khoai tây chiên mà mẹ mua cho. Tuy rằng ba mẹ thường vì ân ái mà bỏ qua anh nhưng bù lại anh lại được hưởng thụ tự nhiên làm cùng một tình yêu của cha mẹ hơi bất thường mà người khác khó có cơ hội được. Cha mẹ đối với cậu không ra nhiều yêu cầu cho lắm, chỉ cần cậu mỗi ngày vui vẻ, cậu muốn gì cũng được nhưng chỉ trừ có một việc kiên quyết không được đó là lái xe.

Ba năm trước, "bạn" vì chiêu tướng của bạn nên dù chưa có bằng lái, "bạn" vẫn là một mình lái xe đến bữa tiệc sinh nhật của một người bạn. Kết quả là không đến nửa giờ sau liền bị tai nạn nghiêm trọng. Khi tỉnh lại, anh đã hôn mê nằm trên giường được một năm. "cậu" trở thành người thật, thế nhưng lần đầu tỉnh lại, cậu vô cùng nhớ rõ khi vừa mở mắt vị nữ thần này bổ vào người cậu gào khóc thế nào.

Vừa tỉnh lại, anh nhìn chằm chằm không ra mình đang ở nơi quái vật nào, loại sự tình này cứ dai dẳng suốt nửa năm. Mà trong nửa năm này, cậu dần hiểu rõ thân phận của mình, biết rõ tình yêu thương của cha mẹ đối với mình, còn có cả sự quan tâm của những người cậu nữa. Cậu sau khi đã chôn vùi qua mùi vị của cái chết, giờ đây lại có một thân phận khác để sống, vẫn trong cái thời đại của cậu  chỉ có duy nhất  khác biệt là cậu đang ở bangkok Thái Lan. Nói theo ngôn ngữ khoa học của mẹ cậu, thì cậu đã xuyên qua từ Gulf kanawut của quá khứ trước kia thành Gulf kanawut hiện tại và Gulf bây giờ chỉ mới hai mươi tuổi cũng trùng lặp tái sinh với một người thân cùng phân một cái tên giống bạn không khác gì ngay cả họ, nhưng hiện tại bạn có gia đình hạnh phúc hạnh phúc .

Vào cái lúc sau khi cậu khôi phục lại thần trí, cậu đã thề sẽ quên đi quá khứ một lần nữa bắt đầu lại cuộc đời. Cậu không còn là Gulf lúc trước nữa , Cậu là Gulf của bây giờ , là thằng con nhỏ Gulf của mẹ, là thằng tiểu tử của ba.

Tuy rằng lấy một thân phận khác để sống chung đôi khi gặp rất nhiều khó khăn nhưng thử hỏi trên thế gian này liệu có mấy người có thể tận hưởng thứ hạnh phúc kỳ lạ này như bạn ? Cậu đã từng có những giây phút huy hoàng, đã từng trải qua muôn kiểu quần âu, đã từng giãy giụa trong bất lực và cũng từng buông xuôi cho tất cả thứ. Giờ đây, anh không chỉ có một gia đình thương yêu mình, mà còn có một người thân mới để bắt đầu làm lại một lần nữa.

Không đập bỏ thì sẽ không xây lại được, cậu gọi là Gulf , năm nay mới hai mươi tuổi, cuộc sống vừa mới bắt đầu . Tuy rằng đối với nguyên chủ nhân của cái thân xác này cũng thật có lỗi, đối với cha mẹ cậu cũng thấy thật có lỗi. Nhưng cậu thật sự rất cảm kích Gulf , cảm kích cậu ta đã cho cậu một lần nữa lại có cơ hội để có thể cảm nhận được cuộc sống. Làm cho cậu có thể sống theo đúng cách mình muốn, bù lại những điều mà Gulf của trước kia đã từng tiếc nuối. Chính là ngẫu nhiên trong lúc này ngồi nhớ lại bộ dạng của mình hai năm qua khi phải bắt chước thành "Gulf kana " khiến cho cậu không nhịn được mà cười to.

Sống lại được hai năm, cậu chặt đứt tất cả mọi liên hệ với quá khứ. Cậu không có tra bất cứ thông tin nào về "anh", khi trên phương tiện truyền thông hoặc báo chí có tin tức gì liên quan đến người đó, cậu cũng sẽ ngay lập tức lảng tránh. "Anh" là người mà Gulf trước kia yêu, vì "anh", cậu đã trả giá bằng tất cả mọi thứ. Tuy nhiên cậu hiện tại đã là Kana , với "anh" giờ đây đã chẳng còn bất kì mối quan hệ nào nữa. Tuy nhiên cậu vẫn cảm thấy vô cùng áy náy với Ayaka và những người bạn chưa kịp nói lời từ biệt của mình. Không biết bọn họ hiện tại ra sao. Khi Mew yêu cầu cậu rời MG , cậu đã liên hệ với luật sư chuyển 10% cổ phần của mình tặng lại cho Mew . Cậu cùng y một chút liên hệ cũng đã không còn. Còn lại phần tài sản mấy trăm nghìn USD, cậu đã để lại toàn bộ cho Ayaka . Mất đi cậu, Ayaka có lẽ sẽ rất đau thương, nhưng thời gian có thể chữa lành tất cả , cậu tin rằng Ayaka rồi cũng sẽ vui vẻ trở lại. Phần tài sản mà cậu để lại cũng đủ cho cô sống vô lo.

Khó thở dài, Kana cười cười. Đời trước, Vịnh trước kia đã vì rất nhiều người mà sống, mà đến đời này, anh đã ngay lập tức được hưởng phần tình cảm mà Vịnh trước kia không được hưởng, có được thứ hạnh phúc mà Vịnh trước kia không có . Một thiếu niên hai mươi tuổi... thực trẻ nha... giờ đây cậu cơ hồ đã hoàn toàn trở thành mặt cười kana bây giờ . Bạn có thể tha hồ mà chơi bóng đá, game chiến đấu, không cần phải tất cả tuổi trẻ của mình dành cho một người nào đó.

"Tiểu Vịnh , mấy giờ rồi mà còn chưa ngủ hả" nữ thần nhà bạn đập cửa trưng.

"Được rồi! Ngủ đây ngủ đây" Lập tức tắt máy tính, nhanh chóng chui vào ổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mewgulf