Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


# Gulf

Khi bên tai không nghe thấy tiếng la hét của Khun nủ, tôi biết tôi đã bị Mew kéo đi một đoạn khá xa.

Cuối cùng thì dừng chân ngay chỗ nghỉ dưỡng cho các bác sĩ bị thương, Mew buông nhẹ tay tôi ra rồi đến chỗ làm thuốc, nói gì đó với các bác sĩ luôn trực tiếp tại chính gia đình tôi.

Tôi đứng, trong đầu là một lớp đệm. Mew kéo tôi ra đây làm gì vậy?

Lúc nào Khun nủ tức giận như vậy, phải mất bao lâu để tôi vượt qua những trò chơi phạt nặng của người hơn hai mươi tuổi nhưng tính cách của một đứa trẻ ba tuổi đây. Tôi cảm thấy một chút khi quay về, đón chào tôi là một tương lai sáng sủa nữa.

Không để tôi quá thời gian suy nghĩ lung tung, Mew nhanh chóng quay về, trên tay là nhiều lọ thuốc. Nhìn vẻ mặt từ chối ánh sáng của tôi, Mew vẫn ấn người tôi ngồi ghế, sau đó quỳ một chân bên cạnh tôi nhẹ nhàng mà thoa thuốc.

Nếu như lúc này chỉ là cảm xúc bối rối,  lúng túng mơ hồ thì bây giờ tôi đây để xấu hổ với hành động của anh ta.

'' Khun Mew a không cần đâu ạ, không đáng ngại a, '' Tôi sợ chết khiếp mà nói. Tôi thực sự muốn chứng minh rằng tôi không hề yếu đuối. Là một người bảo vệ trải qua biết bao rèn giũa gian nan, đây không được phép gọi là vết thương . Nếu không phải là vết thương thì hà gì cần bôi thuốc.

'' Ngoan. '' Chỉ một từ thôi liền một lần nữa đánh gục tôi. Dây  thần kinh tôi căng thẳng đến mức phát điên. Mew vẫn nhẹ nhàng mà xoa tay tôi. Đôi lúc còn thổi nhẹ lên đó. Tôi có nhìn nhầm không ánh mắt anh lúc này như một dòng nước ấm ấp nhẹ nhàng. Khiến cả cơ thể tôi áp lực đến cửa.

'' Khun Mew ..... vẫn ổn chứ? '' Tôi chính là muốn hỏi, người dùng tư thế quỳ một chân trước tôi đây có thật là Mew chân chính không. Tôi đã nghe rất nhiều điều từ con người này. Chủ yếu là TanKul luôn luôn nhập vai tôi rằng, Mew và Macau không phải là người tốt.

Ngài Gun luôn đối đầu với ngaì Korn, và Mew thì luôn âm thầm đối mặt với Khun Kinn.

Một người được tuyên truyền rằng độc ác, tàn nhẫn, âm thanh, dối trá sẽ nhẹ nhàng làm dịu tập trung thoa thuốc cho một bác sĩ bình thường như tôi sao?

'' Tôi ổn định, tôi lo lắng cho tôi sao? '' Tôi nhìn vào tôi, cười nhẹ cảm ơn.

'' Tôi ...... '' Tôi thực sự không biết nên nói gì mới phải. Ở cùng Khun nủ quá lâu, tôi sắp xếp không biết cách phản hồi câu trả lời giữa những người bình thường với nhau rồi.

Nhưng mà Mew giống người bình thương sao?

Anh ta bật cười.

'' Không cần phải lo lắng, tôi không bị kia đập tên đâu. '' Lại là một câu chuyện đầy căng thẳng.

Tôi chợt nhớ ra lúc Khun nủ ra tay khá nặng. Tôi ở gần nhất nên nghe rõ ràng nhất âm thanh. Cảm giác khá là đau.

Có khi nào Mew bị đập đến ngu thật không?

Tôi lỗi với việc suy nghĩ của mình. Nhìn sơ qua, đằng sau mái tóc đen bóng đó, tôi thấy có treo lên. Một người tốt như tôi chính là không thể kiềm chế được, trong vô thức tôi định chạm vào nơi đó.

Tay nâng lên không trung, khi chỉ còn cách mái tóc của Mew một khoảng rất nhỏ, tôi chợt nhận ra mình đang quá phận rồi.

Tôi nhanh như chớp muốn thu hồi bàn tay nhiều chuyện của mình lại, nhưng có một bàn tay khác nhanh hơn tôi, một lần nữa nắm lấy tay tôi.

'' Xem giúp tôi có bốc không? '' Mew di chuyển tay tôi ngay vị trí giữa đầu anh ta. Gịong nói lúc này của Mew thật không bình thường, nhưng tôi không biết diễn tả ra sao. Chỉ có những tiện ích nhẹ nhàng lên đó.

Tôi có nhìn nhầm không? Sao gương mặt anh ta tái xuất lên vẻ ngoài hưởng thụ quá vậy? Tôi với mình.

'' Sưng lên thật rồi Khun Mew. '' Làm người tốt thì phải làm cho trót lọt, đó là bản chất cũng như trách nhiệm ăn sâu vào máu của tôi. Tôi quyết định cầm thuốc trên bàn còn dư lúc. Xoa nhẹ lên chỗ đỏ đang ẩn mình kia.

Coi như cảm ơn vì Khun Mew đã thoa thuốc cho tôi. Có qua có lại 

Mew cười tươi yên lặng để tôi thoa thuốc. Tôi thực sự muốn nói. Đừng cười nữa, tôi đang chạy vì sợ hãi đây.

'' Trước mỗi lần tôi bị thương, đều có người yên tâm bôi thuốc cho tôi. '' Tự nhiên dùng hơi thở trầm của mình mà tâm sự.

'' Nười đó luôn ở bên cạnh Khun Mew sao? '' Tôi lịch sự hỏi vài câu xã giao.

'' Đó là người quan trọng nhất cuộc đời tôi. '' Nói câu đó, Mắt nhìn thẳng vào tôi. Ân nhân đôi trong mắt ấy là một lớp màu đặc trưng riêng biệt. Tôi cảm giác khi nói câu ấy, Mew đã nâng lên cảm xúc gì đó, chỉ là anh ấy cố gắng kìm nén lại.

Tôi không hiểu sự việc tự nhiên không biết đó là cảm xúc gì. Có lẽ anh ấy cố gắng ra bình tĩnh với một người xa lạ không thân thích như tôi. Tôi tự nhiên không bóc trần sự thật, không cần làm khó cả hai.

'' Xong rồi Khun Mew , chuyện lúc nãy..... tôi thay mặt Khun nủ xin lỗi anh . Anh cũng không phải không biết tính cách của Khun nủ. Khun nủ thật sự không ác ý.'' Khun nủ thật sự là có hàng ngàn ác ý, nếu tôi không ngăn lại , chắt chắn đã muốn đập chết Mew đó , được chưa? Tôi cũng không thể nào xin lỗi người khác bằng sự thật cảm lạnh nhự vậy được.

Mew khẽ lắc đầu cười.

''Tôi phải cảm ơn anh ta.''

'' Hả?''

Trong lúc còn ngơ ngác không hiểu anh ta có ý gì thì tôi đã nghe thấy giọng vang lanh lảnh từ xa của Khun nủ.

'' Không ổn rồi! Tôi phải đi trước đây Khun Mew. Tôi nghĩ Khun Mew cũng mau chóng nghỉ ngơi đi ạ.'' Tôi nở nụ cười tươi tắn , sau đó không quên cúi thấp đầu chào Mew trước khi rời đi.

Chỉ là mã trong ảo giác, tôi cảm nhận Mew vẫn đứng đó, nhìn thẳng vào bóng lưng của tôi rồi nở nụ cười hài lòng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mewgulf