Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời ạ, chẳng lẽ cô ta thật sự xuất hiện ở sân trường sao?


Không được rồi, nếu cô ta mà bị phát hiện chắc chắn sẽ bị bắt lôi ra, phải xuống....


Khoan đã, nếu như cô ta bị lôi đi....vậy cũng tốt!


Nghĩ thế, Lâm Nhã Nghiên quyết định ngồi lại học, nhưng những câu nói của giáo sư dường như vào tai phải thì liền ra tai trái.


Ánh mắt không tự chủ được mà nhìn qua bên ngoài cửa sổ.


"Xin lỗi giáo sư, em có việc cần ra ngoài gấp!"


Lâm Nhã Nghiên thầm mắng bản thân mình ngu ngốc, cuối cùng cũng phải chạy lon ton làm theo lời của Danh đại xấu xa.


Nhưng mà mình trễ như thế này mới xuống có khi nào cô ta trừ lương không?


Nghĩ vậy nhưng bước chân không dừng lại cho đến khi Lâm Nhã Nghiên có mặt tại sân khấu, lúc này nàng mới cảm thấy quyết định của mình có bao nhiêu sai lầm.


Danh Tỉnh Nam vẫn như nữ thần ngời ngời đứng đó, nhưng là cùng với một đám nam sinh , nữ sinh khác đang vây quanh cô, đứng từ đây cũng có thể thấy cô kiađang cạ bộ ngực của mình vào cánh tay cô ta.


Cảm thấy khó chịu vô cùng, Lâm Nhã Nghiên hậm hực định quay về thì sau lưng vang lên tiếng nói của Danh Tỉnh Nam.


"Lại đây!"


Hử, xung quanh nam nhân , nữ nhân đều có đủ thì còn kêu nàng lại làm cái gì chứ?


Nhưng mà cũng chưa chắc là cô ta đang gọi mình, ở đó có bao nhiêu người cơ mà.


Bên này Danh Tỉnh Nam cảm thấy rất khó chịu, nếu là bình thường cô đã không ngại hất hết mấy thứ dơ bẩn này ra nhưng nghĩ họ cũng là bạn học của Lâm Nhã Nghiên nên mới kiềm chế lại.


Vậy mà cô kêu nàng xuống thì rất lâu mới xuống, không những thế bây giờ còn muốn quay đi.


Thấy Lâm Nhã Nghiên không quay lại, Danh Tỉnh Nam gạt những người xung quanh ra, sải bước chân dài của mình đến chỗ Lâm Nhã Nghiên.


Nắng kia chói chang nhưng tựa như chỉ làm nền cho Danh Tỉnh Nam cô, cô tự tin, mạnh mẽ tấn công đối phương....


"Này, tôi gọi...."


Cô xoay người nàng lại, bất giác khoảng cách giữa hai gương mặt gần trong gang tấc.


Lâm Nhã Nghiên có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập, nhìn gương mặt hoàn mỹ của cô, nhìn từng giọt mồ hôi rơi xuống vì đứng đợi mình.


Trong lòng nàng bất giác dâng lên một cảm xúc, đó là hạnh phúc.


Gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều của Lâm Nhã Nghiên, nhìn gần như thế này không phải lần đầu tiên nhưng cô vẫn muốn nhìn mãi.


Cô thật sự rất thích cái nét đẹp này của nàng, son phấn kia là thứ khiến cô chán ngán nhất.


"Khoan đã, mắt chị làm sao như thế này?"


Bàn tay cô áp gần lại gương mặt Lâm Nhã Nghiên hơn, dù cho vết bầm ấy đã được che lại bởi lớp mỹ phẩm nhưng cô vẫn có thể nhìn được."Có làm sao!"


Lâm Nhã Nghiên cúi mặt xuống, có thể không ai biết lúc này Lâm Nhã Nghiên đang có biểu cảm gì, nhưng tác giả biết tất, nàng ấy đang cười =))))


Nhưng mà bỗng dưng Danh Tỉnh Nam lại kéo mặt của Lâm Nhã Nghiên lên, khiến nàng đang cười cũng phải cắn môi đến suýt chảy máu.


"Em làm cái gì vậy?"


Đúng rồi, cô đang làm cái gì vậy?


Chắc là....không phải, cô chỉ là đang muốn cưa đổ cái tiểu yêu tinh này thôi, không còn ý nghĩa gì khác.


Bỗng dưng Danh Tỉnh Nam buông ra, Cô hắng giọng một cái, dường như để lấy lại sự điềm tĩnh vốn có hàng ngày.


" Nam, cô ta là ai vậy?"


Chàng trai đứng đầu, người có cơ bắp vĩ đại đó bỗng dưng lên tiếng.


" Anh chẳng phải là bạn học của Nhã Nghiên sao?"


Lúc nãy, cô nói muốn tìm Lâm Nhã Nghiên thì hắn ta liền tự nhận mình là bạn học của Lâm Nhã Nghiên, bây giờ lại....


"Cái gì? Cô ta tự nhận là bạn học của anh để tiếp cận anh sao?"


Hắn chính là Trầm Thạnh Dương của Trầm gia đây mà, nổi tiếng hóng hách, ngạo mạn .



Bên này Lâm Nhã Nghiên còn đang lơ ngơ không hiểu thì đã nghe thấy tiếng quát âm trầm của Danh Tỉnh Nam.


"Anh tốt nhất nên câm cái miệng lại, còn nữa, lòng tự trọng của anh để ở đâu khi gọi thẳng tên người phụ nữ lần đầu mới gặp?"


Giọng nói của cô tạo cho người ta áp lực lớn đến mức Lâm Nhã Nghiên còn phải giật bắn mình, nhưng bên Trầm Thạnh Dương thì hắn ta đã muốn rụn rời cả đôi chân, ánh mắt của Danh Tỉnh Nam chắc chắn sẽ khiến hắn ta không thể quên dễ dàng.


"Chị đi theo tôi!"


Còn Trầm Thạnh Dương sau khi phát hiện bản thân thế nhưng lại bị bại trận trước Lâm Nhã Nghiên thì vô cùng tức giận đến mức đấm thật mạnh vào bức tường, tính ra hắn ta được nuông chiều từ nhỏ nên tính tình vẫn không khác gì con nít.


Điện thoại trong tay xuất hiện cuộc gọi, sắc mặt hắn ta bỗng trở nên xanh mét sau đó hậm hực rời đi.


Những người còn lại thấy sự đáng sợ của Danh Tỉnh Nam thì cũng rời đi, trong lòng thầm nhủ chị em Danh gia thật khác biệt nga.


"Tối qua đi đâu?"


Danh Tỉnh Nam nhẹ nhàng hỏi, nhưng thật ra cô đã biết toàn bộ, chỉ là muốn nàng nói cho cô nghe.


Nhìn Danh Tỉnh Nma, Lâm Nhã Nghiên vẫn còn có chút sợ hãi, cô đã hỏi như vậy chắc chắn là biết hôm qua mình đi đâu rồi, nếu còn nói dối thì hậu quả khôn lường.


"Tối qua, bạn của tôi ở club say quá mức nên có người gọi điện báo tôi đến đó cô ấy."


Sau khi nói xong, Danh Tỉnh Nam cũng không có biểu hiện gì nhưng cô đang có cảm giác thoả mãn khi hoàn thành bước 1 thuần phục con thỏ này.


"Bạn của chị là ai? Có thân tới mức đó không?"


Thấy Danh Tỉnh Nam cũng không có nổi giận, Lâm Nhã Nghiên cũng cao giọng hơn.


"Tất nhiên là thân rồi, cô ấy là Mễ Trường Lộ, cực kì tốt với tôi!"


Bỗng dưng trong lòng Danh Tỉnh Nam xuất hiện một nỗi lo khác, Mễ Trường Lộ này không đơn giản, nhất là khi Lâm Nhã Nghiên ở bên mình....


"Được rồi, Danh Tỉnh Nam em đến đây chỉ để hỏi chuyện này thôi sao?"


Danh Tỉnh Nam nhìn Lâm Nhã Nghiên có chút kì lạ, chuyện này không đơn giản như những gì cô nghĩ, ba chữ Danh Tỉnh Nam này cũng rắc rối hơn những gì cô nghĩ.


" Lâm Nhã Nghiên, em nghĩ cần phải nói với chị chuyện này!"


Thái độ nghiêm túc đó khiến Lâm Nhã Nghiên cũng không dám lơ là.


Danh Tỉnh Nam thở dài một tiếng, tuy Lâm Nhã Nghiên là một cô gái mà cô rất muốn giữ lấy nhưng cuộc đời của cô quá mức phức tạp, liệu nàng có thể đặt chân vào không?


"Trước khi đó, em muốn chị cùng đi đến chỗ này với em !"


Nói dứt lời, cô liền kéo nàng đi lên xe, Lâm Nhã Nghiên bối rối, nhưng cô, còn bối rối hơn nàng rất nhiều.


Nàng chưa từng nghĩ Lâm Nhã Nghiên là như thế nào ở trong lòng cô nhưng nếu bây giờ còn không nghĩ....

____________

Mộ Hy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro