Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ đến lúc dùng cơm xong, SungHoon kéo Park Jimin ra sau cây thông, trực tiếp hỏi.

"Jimin, cậu và cậu bé kia đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Park Jimin lấy bao thuốc lá ra, cầm một điếu cho SungHoon.

SungHoon nhận lấy, rút bật lửa châm, hít một hơi, rồi quăng bật lửa cho Park Jimin.

Park Jimin  ngắm nghía bật lửa, không châm thuốc, chỉ cắn nó.

"Bật lửa này Gigi tặng cậu sao?"

"Đúng vậy. Đừng mơ tôi sẽ tặng nó cho cậu!"

Sau khi Yoongi qua đời, Park Jimin từng muốn cướp đi bật lửa của hắn. SungHoon. Làm sao chịu! Đồ của em trai hắn, người khác đừng hòng đụng tới. Nhất là thằng trước mắt này. Lúc trước, hắn hận Park Jimin đến tận xương!

"A!"

Park Jimin cười khẽ.

"SungHoon, tôi và YeWon không có kết quả đâu."

SungHoon nhíu mày.

"Vì chàng trai kia sao? Jimin đó chỉ là một cậu bé thôi, cậu ta sao có thể so được với YeWon? Không phải cậu yêu YeWon sao? Cô ấy chờ cậu lâu như vậy, thậm chí cậu còn vì cô ấy mà lãnh đạm với Yoongi..."

"Tôi lãnh đạm với Yoongi không phải vì YeWon, mà vì cậu ấy đã phản bội tôi."

Park Jimin châm thuốc lá, nhẹ phả ra làn khói.

"SungHoon, cậu hiểu tính tôi nhất mà. Cậu biết, tôi hận nhất bị người khác uy hiếp bức bách. Mà Gigi lại đụng phải cấm kỵ của tôi."

"Tôi biết, đó là lỗi của Yoongi."

Chẳng phải lúc đó hắn cũng vì thế mà quyết liệt cùng em trai, từ nay lại không liên lạc nữa sao?

"Cậu không cần áy náy vì cái chết của Yoongi…"

Park Jimin cười khổ.

"Gigi đã chết, tôi mới biết tôi yêu cậu ấy. Nhưng không kịp nữa rồi… SungHoon, tôi và YeWon đã sớm kết thúc rồi. Từ khi chia tay, đã hoàn toàn chấm dứt rồi!"

"Nhưng YeWon, cô ấy còn yêu cậu! Mà Yoongi đã chết…Cậu bé kia không phải là Yoongi!"

Bọn họ chỉ có tên giống nhau mà thôi.

Park Jimin không thể giải thích cho SungHoon, anh đành vỗ vai SungHoon.

"SungHoon, Gigi dũng cảm hơn cậu!"

"Cậu nói gì?"

"Ít nhất, cậu ấy dám theo đuổi!"

Tuy rằng dùng sai phương pháp.

SungHoon kinh ngạc nhìn Park Jimin. Park Jimin nở nụ cười, trả bật lửa cho hắn.

"Cậu không nói, tôi cũng coi như không biết. Nhưng nhiều năm như vậy, cậu vẫn chưa làm gì cả."

Anh lắc đầu, lại vỗ lưng SungHoon.

"SungHoon, tình yêu không đợi chờ ai cả!"

Nói xong, anh rời khỏi chỗ đó, đã thấy YeWon đứng phía sau rèm cửa sổ.

.

"YeWon!"

SungHoon cũng thấy cô, sắc mặt cô tái nhợt làm hắn lo lắng.

"Em vẫn đứng ở đó sao?"

Vậy lời nói giữa hắn và Jimin...

YeWon đứng thẳng lưng, nhìn Park Jimin.

"Chúng ta nói chuyện đi!"

YeWon nhìn sân nhà thanh lịch rất khác biệt, nhớ đến lúc trước khi Park Jimin đưa cô về Park gia, cũng đứng trong sân này. Anh nắm tay cô, tuyên bố với người nhà, cô là bạn gái của anh.

Khi đó, cô tự tin dạt dào đứng bên cạnh anh. Hai người nhìn nhau cười, có bao nhiêu ngọt ngào, cho đến lúc một thân ảnh đẩy cô ra,vươn tay ôm lấy Park Jimin.

"Jimin, sao anh lại có bạn gái? Còn em thì sao? Gigi phải làm sao đây?"

Chàng trai vừa nói vừa trừng cô, từng động tác đều mang tính độc chiếm.

Cô kinh ngạc cho hành động tùy hứng vô lễ của chàng trai. Nhưng càng khiến cô kinh ngạc hơn là, Park Jimin  lại yêu thương dung túng mỉm cười.

Anh vuốt tóc chàng trai, sủng nịch nói.

"Cậu bé ngốc, đương nhiên em vẫn là Gigi của anh Jimin . Nhiều người thương em không tốt hơn sao?"

"Không cần! Em không cần!"

Min Yoongi tùy hứng kêu lên.

"Em chỉ cần anh Jimin thôi, không cần người khác

Từ đó, liền xem YeWon là địch.

Đối với chàng trai kiêu căng kia, YeWon không có hảo cảm gì. Park Jimin nói cô ấy vẫn chỉ là một cậu bé, lớn lên sẽ ngoan hơn.

Nhưng cô biết, chàng trai kia dùng ánh mắt của một người trưởng thành nhìn anh, điều đó khiến cô khó mà xem chàng trai như một đứa nhỏ không hiểu chuyện.

Khi cô và Park Jimin ở bên nhau, cậu chàng luôn cố ý phá hư, tìm đủ loại lý do muốn Park Jimin đuổi cô đi. Mà Park Jimin luôn nhường nhịn. Đôi khi cũng vì cậu chàng tùy hứng mà tức giận, nhưng sẽ không lâu lắm, chỉ cần cậu chàng mềm mại xin lỗi làm nũng với anh, anh sẽ mềm lòng.

YeWon chưa từng thấy Park Jimin đối xử như vậy với bất kỳ cô gái nào. Ngay cả với cô cũng không. Bọn họ yêu là lí trí. Cô vốn độc lập tự chủ, không tùy hứng với Park Jimin, cũng không làm nũng.

Vì thế, khi Park Jimin yêu cầu chia tay, cho dù phẫn nộ, nhưng cô không cúi mình khẩn cầu. Tuy vậy, cô vẫn yêu anh, cuối cùng cô vẫn không nỡ buông tha, cố ý đi theo bên cạnh anh.

Bọn họ vẫn là bạn bè… cuối cùng cũng chỉ là bạn bè…

Cô ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ nhàng nói.

"Em nhớ, chúng ta vốn dự định đính hôn ở sân này."

Park Jimin đứng sau lưng cô, không tiếp lời.

"Khi đó, nghe được lời cầu hôn của anh, thật sự em rất vui vẻ. Em cứ nghĩ hạnh phúc em luôn chờ đợi cuối cùng cũng đến. Không ngờ…"

Cô cười, lâu sau mới nói.

"Anh có yêu em không?"

"Có yêu!"

Nếu không lúc trước sẽ không cầu hôn cô.

Cô biết, biết anh có yêu cô. Chẳng qua…

"Chẳng qua…càng yêu cậu ấy hơn, đúng không?"

Anh không biết, nhưng cô lại thấy rất rõ ràng.

Với chàng trai tùy hứng kiêu ngạo kia, anh luôn luôn dung túng, sủng nịch vô cùng, nâng niu trong lòng bàn tay mà yêu thương.

Ánh mắt anh nhìn chàng trai dịu dàng như vậy, dường như chàng trai ấy là vật báu độc nhất vô nhị trên đời. Mà anh, chưa từng nhìn cô như thế.

Chẳng qua, cô chưa từng nói thẳng.

Cô làm như không biết gì hết. Nhưng cuối cùng hạnh phúc cô luôn hi vọng cũng vì chàng trai kia mà biến mất. Cô không cam lòng. Dựa vào cái gì mà chàng trai kia có thể đoạt được hết thảy?

Cho nên, cô muốn đoạt lại Park Jimin.

Nhưng cuối cùng chàng trai kia đi rồi. Cô vĩnh viễn không thể đoạt lại Park Jimin. Một con người đã chết tâm, cô đoạt lại bằng cách nào đây?

Hai năm Min Yoongi cách thế, dường như Park Jimin cũng rời đi theo chàng trai ấy. Mới mấy tháng đầu, mỗi ngày anh còn uống say không biết trời đất, luôn gọi tên chàng trai ấy.

Về sau tỉnh lại, cũng liều mạng công tác, không để cho mình nhàn rỗi dù chỉ một chút. Anh càng lúc càng hút nhiều thuốc lá, giấc ngủ cũng càng ngày càng ngắn. Anh không quan tâm đến thân thể mình, như đang muốn tự sát. Mà cô, nhìn thấy hết thảy.

"Thực xin lỗi!"

Từ sau truyền đến thanh âm Park Jimin.

"Anh không cần xin lỗi em. Anh không nợ em cái gì cả.Như lời anh nói, tình yêu của chúng ta đã chấm dứt từ lúc chia tay rồi!"

Cô chỉ không cam lòng, mới cố ý chờ đợi như vậy. Kỳ thực, trong lòng cô cũng biết bọn họ không thể trở lại như xưa được nữa.

Mọi người không còn đơn thuần như năm ấy. Trong lòng bọn họ đều có vướng bận.

"Chàng trai phương đông kia không phải là Min Yoongi"

Nhưng anh lại cười vui như vậy trước mặt cậu ấy, lâu rồi cô không thấy anh vui vẻ như vậy.

"Đừng xem người ta là vật thay thế!"

"Anh biết!"

"Em sẽ không từ chức!"

Park Jimin cũng không bất ngờ. Cô sẽ không để tình cảm cá nhân ảnh hưởng tới công việc chung. Đây là niềm kiêu ngạo của cô.

"Trong công việc không có sự giúp đỡ của em, anh sẽ rất phiền não!"

YeWon hừ nhẹ. Đương nhiên cô biết mình quan trọng bao nhiêu đối với anh.

"Em muốn im lặng một mình."

Sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân rời đi.

Nước mắt vẫn luôn ẩn nhẫn rốt cục rơi xuống. Che mặt, cô khóc rống lên.

Cô thực sự yêu anh. Nhưng anh đã không còn là của cô nữa… Trong tình yêu này, cô vẫn luôn là nhân vật phụ…

Một chiếc khăn tay đưa đến trước mặt cô…

SungHoon đứng đó, đau lòng nhìn cô.

"A!"

Cô cười khẽ, lau nước mắt trên mặt.

"Để anh chê cười rồi!"

"Không sao, em muốn khóc thì cứ khóc đi!"

Giọng điệu dịu dàng lại khiến cô rơi lệ. Cô nhào vào lòng SungHoon, nức nở khóc rống.

SungHoon nhẹ nhàng ôm cô, ôm lấy cô gái mình đã yêu từ rất lâu.

Park Jimin đứng sau gốc cây, vì lo lắng cho YeWon, anh không rời đi. Nhưng thấy SungHoon xuất hiện rồi, anh mỉm cười, xoay người rời đi, liền thấy mẹ đứng phía sau.

Anh không nói gì, cùng mẹ đi đến thư phòng.Mà Park Daeshim đang chờ anh trong đó.

Thần sắc Park Jimin không thay đổi.

Kang Ji Yeon nhìn con, nói thẳng.

"Jimin, mẹ sẽ không đồng ý con và cậu bé Gi!"

–*–

Buổi tối, Min Yoongi ở lại qua đêm. Lần này không ngủ căn phòng trước kia của cậu ở Park gia, mà là phòng dành cho khách.

Cậu mẫn cảm phát hiện bầu không khí rất kì lạ.

Đầu tiên là ánh mắt YeWon đỏ lên, giống như vừa khóc.Mà sắc mặt cha mẹ nuôi rất khó coi. Ánh mắt anh hai nhìn cô là lạ, còn anh Jimin cũng lạnh như băng.

Đã xảy ra chuyện gì sao?

Min Yoongi nghi hoặc không hiểu, nhưng không dám hỏi nhiều. Mẹ nuôi đưa cậu đến phòng khách, nhìn cậu, ngập ngừng muốn nói rồi thôi,cuối cùng cũng không nói gì hết, nhắc cậu đi ngủ sớm rồi rời khỏi.

Chẳng nhẽ mọi người bất thường là vì cậu?

Min Yoongi nhíu mày suy tư, lại không nghĩ ra lý do. Kết quả hại cậu buổi tối không ngủ tốt, cuối cùng vì khát nước nên tỉnh lại.

Xuống giường mang dép lê, cậu muốn đến phòng bếp rót nước uống. Đi ngang qua thư phòng đã thấy cửa phòng nửa mở, lộ ra ánh sáng ngọn đèn.

Ai mà trễ vậy còn chưa ngủ?

Min Yoongi thử thăm dò, đã thấy Park Jimin ngồi sau bàn học. Anh hút thuốc lá, trên bàn đặt một chai rượu cùng ly, mà bình rượu đã không còn đến một nửa.

Cậu nhíu mày. Park Jimin cũng phát hiện ra cậu.

Anh dụi tắt điếu thuốc.

"Trễ vậy còn chưa ngủ sao?"

Ngọn đèn u ám làm Min Yoongi  không thấy rõ biểu cảm trên mặt anh, chỉ qua thanh âm trầm thấp cảm nhận được tâm tình của anh không tốt lắm.

Cậu không nhịn được quan tâm hỏi.

"Anh làm sao vậy?"

Park Jimin không trả lời, nhìn cậu đứng trước cửa. Trong đêm tối vắng lặng, cậu như một thiên sứ.

"Đến đây."

Min Yoongi do dự, đi vào thư phòng, đến trước bàn học, lúc này mới nhận ra anh chỉ khoác áo lông tắm, cậu dừng bước chân.

Park Jimin kéo cậu vào trong lòng, ôm lấy eo cậu, vui đầu vào hõm cổ, nhẹ nhàng hấp thu mùi thơm trên cơ thể cô.

Min Yoongi vốn định đẩy anh ra, nhưng động tác của anh lại làm cậu không đành lòng. Anh Jimin thế này, lần đầu tiên cậu gặp phải

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Park Jimin nhắm mắt lại, ôm cậu càng chặt, nhớ lại những lời của cha mẹ trong thư phòng.

"Jimin, chàng trai nào cũng được, nhưng riêng cậu bé Gi thì không!"

"Tại sao?"

Park Jimin nhìn mẹ.

"Cậu bé Gi còn nhỏ, hơn nữa… nó không phải là Gigi!"

Con trai đã cô phụ hai người rồi, bà không thể để cậu bé Gi trở thành người thứ ba.

Cậu ấy là Yoongi, cậu ấy chứ ai!

"Mẹ biết con xem bé Gi như là Gigi"

Kang Ji Yeon nhìn con trai, từ ánh mắt của con bà biết con đang suy nghĩ gì.

" Nhưng cậu bé không phải! Gigi đã chết, bé Gi không phải là vật thay thế, đừng xem bé Gi thành ảo ảnh của Gigi!"

Ảo ảnh? Cậu ấy không phải, cậu ấy tuyệt đối không phải là ảo ảnh!

"Con trai à, mẹ con nói đúng lắm. Bé Gi không hợp với con…"

"Vậy thì ai hợp? YeWon sao?"

Anh nhìn cha mẹ, lạnh lùng nói.

"Năm đó, con muốn cưới YeWon, cha mẹ cũng ngăn cản con. Mẹ lấy sức khỏe để uy hiếp con, cha mẹ muốn con cưới Yoongi, con cưới, rồi thì sao? Hiện tại, cha mẹ lại nói Yoongi không hợp với con, nói con xem cậu ấy là cái bóng của Gigi. Làm sao cha mẹ biết cậu ấy là cái bóng, mà không phải…"

Những lời còn lại, anh cắn răng nhịn xuống.

"Tóm lại, chuyện của con con sẽ tự xử lý!"

Nói xong, không quan tâm cha mẹ sẽ phản ứng như thế nào, anh xoay người rời đi.

Lần đầu tiên anh nói chuyện với cha mẹ như vậy. Anh biết bọn họ sẽ rất khổ sở, nhưng anh không thể khống chế chính mình.

Ảo ảnh? Sao cậu có thể là ảo ảnh được? Rõ ràng, cậu vẫn đang trong lòng anh.

Park Jimin ôm chặt thân hình mềm mại trong lòng, chỉ sợ cậu sẽ biến mất, sẽ như lời mẹ nói, là cái bóng mà anh ảo tưởng…

Min Yoongi lo lắng nhìn anh, tay nhỏ khẽ vuốt tay anh.

"Ji… Park  tiên sinh, anh làm sao thế? Tâm trạng không tốt sao?"

"Gigi, em là thật đúng không?…”

Anh cúi đầu hỏi, thanh âm bất an.

Min Yoongi hơi giật mình.

"Sao cơ?"

Cậu không hiểu ý anh.

"Em là thật… Không phải là do anh mộng du?"

Anh nhẹ cọ lên làn da trắng ngần, tham lam hôn lên cổ cậu, hít lấy mùi hương trên người cậu. Mùi của Gigi…

Mơ? Min Yoongi nhíu mày.

"Park tiên sinh, anh uống say à?"

Mới nói ra những điều kì quái như vậy.

Say… Park Jimin ngẩng đầu nhìn cậu, khuôn mặt non nớt trước mắt không phải Gigi của anh. Nhưng ánh mắt chăm chú nhìn anh cũng như nhau… thuần túy mà tràn ngập tín nhiệm.

Nếu là say cũng được, anh không muốn tỉnh…

Nhưng Park Jimin biết anh không say. Cậu  ở trong lòng anh, chân thật như vậy… Anh muốn cậu là chân thật!

*Eo ui thương chị YeWon ghê ấy nhìn thương chị ấy lắm luôn huhu khóc chết mất*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro