Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu hạ thuốc anh, thiết kế anh, làm cho cha mẹ nuôi hiểu lầm anh uống say rồi cưỡng hiếp cậu, buộc anh chia tay với YeWon, buộc anh cưới cậu.

Cậu nhớ ánh mắt khó tin của Jimin khi tỉnh dậy. Cậu sợ hãi cuối đầu không dám nhìn anh.

Cậu cũng nhớ anh trai đau lòng trách cứ. Nhưng cậu vẫn ngoan cố nhìn anh trai, không chịu thua hỏi.

"Em đã làm gì sai? Em yêu Jimin! Em theo đuổi tình yêu của em thì sai ở đâu? Em không phải là anh! Rõ ràng thích YeWon mà không dám nói. Tình yêu không phải là nhường nhịn. Chính mình giành lấy, có gì mà không đúng!"

Anh trai đỏ mắt, phẫn nộ trừng cậu. Không biết là đau lòng vì cậu cố chấp hay là tức giận vì bị vạch trần. Từ đó, hai anh em quyết liệt. Người anh trai luôn yêu thương cậu không còn chú ý đến cậu nữa.

Không sao cả. Cậu nghĩ anh trai luôn yêu thương cậu một ngày nào đó sẽ tha thứ cho cậu. Giống như Jimin, một ngày nào đó sẽ yêu cậu.

Cậu thực hiện được nguyện vọng, gả cho Jimin.

Cậu biết Jimin giận cậu. Nhưng Jimin vẫn luôn yêu thương cậu, nhất định sẽ không giận lâu lắm... Min Yoongi ngây thơ nghĩ vậy.

Nhưng Jimin vẫn lạnh lùng rất lâu. Hơn nữa anh không chia tay với YeWon. YeWon vốn là thư kí của anh, vẫn ở cùng anh sớm chiều. Mà người vợ như cậu, chỉ có thể một mình trong căn phòng trống trải.

Cậu không chịu nổi, cãi nhau với anh, muốn anh sa thải YeWon, còn đến trước mặt YeWon muốn cô ấy biến đi... Cậu làm những việc mà một người hư hỏng mới làm, sau đó chỉ nhận được sự cười nhạo của mọi người.

Cuối cùng cha mẹ nuôi cũng biết chuyện cậu thiết kế Jimin, rất thất vọng đối với cậu.

Cậu không còn là tiểu hoàng tử được mọi người yêu mến nữa, mà đã trở một người làm cho người ta không thể đồng tình. Bởi vì kết quả này là do cậu gieo gió gặt bão.

Min Yoongi đứng trước bia mộ. Đây là lần đầu tiên cậu đến trước bia mộ của mình. Sau khi sống lại, cậu đã quyết định quên đi quá khứ. Cho nên dù biết mình được chôn ở đâu, cậu cũng chưa từng đến nhìn lại.

Cậu muốn xa rời tất cả mọi thứ trước đây, không muốn động chạm đến nữa. Nhưng sáng nay, khi nhìn thấy cuốn tạp chí Jungkook đặt trên ghế, nhìn thấy người đàn ông cậu chôn giấu sâu trong trí nhớ, quá khứ lại giống như một cuộn phim chiếu lại trong óc.
Đến khi cậu tỉnh táo lại, đã phát hiện mình đi đến nghĩa trang .

Đúng lúc cậu muốn rời đi, thì không ngờ lại đụng phải người kia.

Khi đó, cậu thực sự muốn xoay người chạy trốn. Nhưng đột nhiên cậu đã nhớ đến cậu không còn là Min Yoongi kia nữa. Nếu như hoang mang rối loạn chạy trốn mới thật sự là kỳ quái.
Cho nên cậu trấn định lại, giả vờ như mình đến để cúng viếng, cậu cuối đầu, hai tay nắm chặt, hơi run rẩy.

Thời gian trôi qua thật lâu... Cậu biết mình nên rời khỏi, nhưng chân lại không thể động đậy được. Cậu chỉ có thể đứng đó như một đứa ngốc, đứng bên cạnh anh...

Khi trời sắp tối, cuối cùng anh cũng rời đi...

Min Yoongi nhẹ nhàng thở dài, nâng đôi chân tê dần vì đứng lâu, đi đến trước mộ mình. Tự nhiên đứng nhìn mộ của mình, cảm giác thật quái dị.
Khẽ mỉm cười, cậu ngồi xổm xuống, vươn tay đụng vào bia đá. Lạnh đông cứng hết rồi.

Cậu nhìn hoa cúc đã kết sương. Có hai bó hoa, cũng có hai phần bánh ngọt.
Cậu nghĩ, một phần khác là anh hai đặt đó. Không biết anh có khỏe không? Đã cưới vợ chưa? Hay vẫn thầm thương trộm nhớ YeWon?

Hy vọng anh hai đừng quá cố chấp. Dù sao, bây giờ thiếu một vật cản là cậu, Jimin cùng YeWon sẽ hạnh phúc với nhau.

"Min Yoongi, đây là kết thúc có hậu nhất."

Phủi bông tuyết rơi trên bia mộ, cậu mỉm cười, nhẹ nhàng nói.

Nhưng không biết cậu nói những lời này với ai? Là cậu trước kia hay là cậu hiện tại?

.

.

.

.

Là chàng trai kia.

Park Jimin ngạc nhiên phát hiện mình lại nhớ đến chàng trai phương Đông đứng trước bia mộ hôm qua, thậm chí chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra cậu.

Đây là một nhà hàng sang trọng đúng tiêu chuẩn, các bàn đều được đặt trước. Muốn dùng cơm ở đây, phải đặt trước ít nhất là 2 tháng. Nhưng một số người đặc quyền thì không cần như vậy.

Một năm trước, Park Jimin mua nhà hàng này, trở thành ông chủ giấu mặt. Bình thường chỉ cần thông báo anh muốn đến đây, cho dù không còn bàn quản lý nhà ăn cũng sẽ cố sắp đặt một chỗ.

Mới ngồi vào chỗ không bao lâu, Park Jimin đã nhìn thấy chàng trai Phương Đông kia. Có lẽ là người phương Đông ở đây rất hiếm, mà chàng trai này lại cực kỳ bắt mắt.

Cậu có vóc dáng nhỏ, hình như cao chưa tới 1m70, mặc đồng phục nhà hàng, mặc chiếc áo sơ mi thắt caravat đen cùng quần tây đen và đôi giày cổ thấp cùng màu. Mái tóc cắt gọn gàng đơn giản, khuôn mặt mũm mĩm nhỏ nhắn luôn tràn ngập tươi cười.

Nhìn thế nào cũng không cảm giác cậu ấy là người trưởng thành. Cho dù người phương Đông vốn nhỏ nhắn, nhưng nhìn cậu ấy có vẻ như chưa đến 18 tuổi.

Khi nào ở đây lại cho phép thuê lao động vị thành niên? Park Jimin nhíu mày, ánh mắt chăm chú nhìn vào chàng trai.

Nguyên nhân đơn giản nhất là vì nụ cười của chàng trai. Mỗi khi cậu mỉm cười, đôi má sẽ lộ ra lúm đồng tiền, đôi mắt đen sáng như lưu ly, đáng yêu cực kỳ đáng yêu!

Không chỉ mình anh chú ý đến cậu, rất nhiều thực khách cũng có vẻ cố ý vô tình nhìn về phía cậu. Khi cậu rót đồ uống cho thực khách, ân cần hỏi bữa ăn có hợp khẩu vị hay không ? Thái độ phục vụ thân thiện cùng nụ cười ngọt ngào khiến thực khách rất thích.

"Jimin, anh đang nhìn gì vậy?"

Thấy bạn trai không yên lòng, YeWon  mở miệng hỏi.

Park Jimin thu hồi ánh mắt, cười nhẹ.

"Không có gì!"

Sau đó cuối đầu cắt một miếng sườn dê thưởng thức. Thái độ vẫn ung dung tao nhã như thường, nhưng lại đem theo xa lạ vô hình.

Từ hai năm trước, anh vẫn như vậy.
YeWon cuối nhìn chăm chú vào nhẫn cưới trên tay Park Jimin. Ánh hào quang màu bạc phản chiếu dưới ánh đèn làm đau mắt cô.

Chàng trai kia rõ ràng đã biến mất. Nhưng cô vào Jimin đã không thể trở về như trước kia. Rõ ràng bọn họ đã từng yêu nhau như vậy, nhưng hết thảy đều bị chàng trai kia phá hủy.
Chàng trai đó phá hủy hôn lễ của cô, ép Jimin phải cưới cậu ta.

YeWon không cam lòng. Cô yêu Jimin.  Ở trường Đại học, lần đầu tiên nhìn thấy anh đã bị anh hấp dẫn.

Cô thích sự chính chắn sâu sắc của anh, hành sự quyết đoán nhưng cũng có hài hước có lễ. Anh xuất thân quý tộc nhưng không hề kiêu căng, không coi thường bất cứ ai, cư xử ôn hòa nhưng không gần gũi. Những ai được anh đồng ý mới có thể nhìn thấy sự dịu dàng của anh.

Cô xuất thân bình dân, nhờ vào học bổng mới được học ở Scott Will. Quen biết được Jimin cùng SungHoon, ba người bọn họ liền trở thành bạn tốt. Sau đó, cô và Jimin bắt đầu yêu nhau.

Theo lời kể của SungHoon và Jimin cô biết bọn họ vô cùng yêu thương một tiểu hoàng tử. Nhưng không ngờ rằng, tiểu hoàng tử lại trở thành ác mộng của cô.

Vì cậu ta, Jimin hủy đi lễ đính hôn của bọn họ, cưới cậu ta. YeWon vô cùng tức giận. Cô không muốn buông tha cho Jimin. Vì thế, cô xin vào làm trong tập đoàn Park gia, trở thành thư kí của anh.

Cô biết tính cách của Jimin, cũng biết chàng trai kia làm cách nào để buộc anh cưới cậu ta. Không một người đàn ông nào có thể chấp nhận việc bị tính kế, huống chi là Jimin. Nhìn anh có vẻ tao nhã, nhưng không chấp nhận bất kì ai dám đùa giỡn với anh. Với tính cách của Jimin, anh sẽ không bao giờ tha thứ cậu ta.

Cô có thể chờ. Chàng trai kia gây sự, chỉ càng khiến Jimin không kiên nhẫn thêm. Cuối cùng sẽ có một ngày Jimin sẽ không chịu nổi...

Ai ngờ ngày đó chưa đến, chàng trai kia đã chết rồi...

Từ hôm đó, Park Jimin thay đổi.
Anh trở nên trầm mặc hơn, đối xử với cô càng thêm xa cách.  Anh cũng không lấy nhẫn cưới trên tay xuống. Rõ ràng chàng trai kia đã biến mất, nhưng YeWon lại thấy khoảng cách giữa cô và Jimin càng ngày càng xa.

Uống một ngụm rượu đỏ, YeWon cảm thấy trong miệng chua xót.

Làm sao cô có thể thắng được người chết? Cho dù trong lòng Jimin có áy náy nhưng tình cảm đó cũng đã kéo dài khoảng cách giữa cô và anh.

Nhưng YeWon vẫn không muốn buông tha. Cô vẫn luôn yêu Jimin,  không muốn tặng anh cho bất cứ ai. Huống chi là một kẻ đã qua đời!

"Jimin, diễn thuyết tại Scott Will anh có đi không?"

Cô tìm đề tài để nói chuyện.

Jimin nâng ly rượu , đang định trả lời, một âm thanh đã vang dội trong nhà hàng.

"Yoongi, làm người yêu của anh đi!"

Một thiếu niên ôm bó hoa hồng thật lớn, quỳ một chân, giơ bó hoa hồng lên cao, chân thành nhìn chàng trai phương Đông.

Thoáng chốc, cả gian phòng đều an tĩnh.

Tay Jimin khẽ run lên, rượu đỏ trong ly suýt nữa thì đổ ra ngoài.

Yoongi... Hai từ này chính là tiếng Hàn .

"A , nam sinh tuổi trẻ thực đáng yêu!"

YeWon nhìn cảnh náo nhiệt trước mắt, khẽ cười.

Park Jimin ngước mắt nhìn vào đôi nam nam trẻ tuổi. Không chỉ mình anh, trong phòng ăn mọi người chăm chú quan sát bọn họ.

Min Yoongi hóa đá. Cậu không ngờ rằng Henry sẽ làm chuyện này! Đây chính là nơi làm việc của cậu a...! Trời ơi quản lý xanh mặt rồi!

Cậu cảm thấy nhức đầu. Mà Henry lại cảm thấy thực lãng mạn.

"Yoongi, em hãy đồng ý đi!"

Henry theo đuổi Yoongi rất lâu. "Mỹ nam phương Đông" xinh đẹp ở Scott Will vẫn rất hấp dẫn mọi người. Không biết bao nhiêu người muốn làm bạn trai của cậu. Nhưng Yoongi  vẫn lạnh lùng nhàn nhạt, với ai cũng có vẻ khách khí có lễ, nhưng không nhận lời theo đuổi của bất kì ai.

Nửa tháng nửa là bữa tiệc đêm Noel, một đống người đều muốn tranh cướp Min Yoongi để làm bạn trai. Tình địch nhiều như vậy, cậu nhất định phải tiên hạ thủ vi cương! Nhất định phải bày tỏ tình yêu trước công chúng! Cậu không tin một hành động lãng mạn như vậy sẽ không rung chuyển được trái tim của Min Yoongi.

Yoongi chẳng thấy cảm động chút nào. Nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn của quản lý, cậu chỉ sợ hôm nay mình sẽ bị mắng! Thật bực mình! Công việc này tiền lương rất cao nha!

Cậu có ý nghĩ muốn giết Henry! Thở sâu, Yoongi miễn cưỡng mỉm cười, nhẹ nhàng nhận lấy hoa hồng trên tay Henry.

Cứ ngỡ Yoongi đã đồng ý, Henry mừng rỡ muốn ôm cậu. Ai ngờ, Seung Ri lại lui về một bước, ngón tay vuốt nhẹ cánh hoa hồng.

"Hoa hồng này thực sự rất đẹp, nhưng đáng tiếc mình chỉ thích hoa cúc trắng thôi!"

Cậu rút ra một đóa hoa hồng, đưa cho cô gái bên cạnh.

"Tiểu thư xinh đẹp, hoa hồng như vậy rất thích hợp với một người cao quý như cô!"

"Cảm ơn."

Cô gái mỉm cười nhận lấy.

Yoongi nhìn YeWon, mắt to khẽ chớp, vô tội mà đáng yêu nói.

"Henry, cậu sẽ không để ý chuyện mình tặng những đóa hoa hồng này cho các tiểu thư xinh đẹp trong nhà hàng chứ?"

Henry ngây ngốc, không hiểu thái độ của Yoongi là sao, nhưng cũng bị vẻ mặt đáng yêu cậu mê hoặc, giống như một kẻ ngốc trả lời.

"Ách... Không để ý!"

"Cảm ơn!"

Yoongi cười, lúm đồng tiền hai bên má cực kì ngọt ngào.

"Còn nữa... Cảm ơn cậu đã thích mình!"

Cậu cúi người nhẹ nhàng hôn lên má Henry. Cách cự tuyệt uyển chuyển mà không xúc phạm đến người khác khiến mọi người trong nhà hàng vỗ tay ào ào.

YeWon thưởng thức nhìn chàng trai phương Đông.

"Jimin, chàng trai này thật đặc biệt. Anh nói xem..."

Quay đầu lại, cô thấy Jimin đang nhìn chằm chằm vào chàng trai, ngón tay nắm chặt ly thủy tinh, bên trong rượu đã đổ ra ngoài, nhuộm đỏ khăn trải bàn trắng như tuyết.

Cô giật mình.

"Jimin, anh sao vậy?"

Jimin không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào chàng trai, trong đầu vang lên câu nói của cậu...

Hoa hồng này thực sự rất xinh đẹp. Nhưng đáng tiếc, mình chỉ thích hoa cúc trắng...

Thật may mắn, chỉ bị quản lý mắng một chút!

Vẫn giữ được việc làm, Yoongi nhẹ nhàng thở dài. Cậu mặc áo khoác, quấn khăn quàng cổ, đội mũ lông trên tay cầm theo hộp cơm lão Danny cho cậu, rơi khỏi nhà hàng.

Lão Danny là bếp trưởng của nhà hàng. Khi cậu tan tầm, lãi sẽ cho cậu chút đồ ăn khuya để mang về. Lúc đầu cậu còn hơi ngượng ngùng, từ chối lão. Lão Danny tức giận, nói cậu không ăn thì cũng đổ đi, nếu cậu muốn lãng phí đồ ăn thì cứ từ chối đi!

Không biết làm sao, Min Yoongi  ngoan ngoãn nhận lấy.

Nghe thấy mùi thịt tản ra từ hộp cơm, cậu mở ra nhìn một chút. Bên trong có vịt nương sốt tương, đây là một trong những sở trường của lão Danny. Yoongi cười mị mắt. Tài bếp núc của lão Danny là số một, nếu không nhà hàng sao có thể kinh doanh được tốt như vậy?

Sửa lại khăn quàng cổ, che bớt gió lạnh đập vào mặt, Yoongi co rụt bả vai, càng đi nhanh hơn, chuẩn bị đón chuyến xe bus cuối cùng. Nhưng mới bước được vài bước, đã có người cản lại.

Cậu nhăn mặt, hơi bất đắc dĩ nhìn người kia.

"Henry!"

Cậu không ngờ cậu ta còn chưa rời khỏi.

"Yoongi!"

Henry cười cười lấy lòng cậu.

"Muộn rồi cậu có đói bụng không? Mình dẫn câu đi ăn gì đó nhé!"

"Không cần đâu!"

Yoongi giơ lên hộp cơm.

"Mình có thức ăn khuya rồi."

"Vậy mình đưa cậu về!"

"Không cần, mình có thể đi xe bus. Đi trước nhé!"

Cậu vòng qua Henry. Nhưng Henry giữ lấy tay cậu không buông.

"Yoongi, đừng từ chối mình mãi như thế!"

Cậu ta khẩn cầu nhìn cậu.

"Yoongi mình thật sự nghiêm túc. Mình rất thích cậu!"

Min Yoongi cảm thấy bất đắc dĩ thở dài, lại cự tuyệt thêm một lần nữa.

"Henry, mình đã nói rồi mình chỉ xem cậu là bạn bè!"

Cậu muốn rút tay lại, nhưng Henry nắm rất chặt.

"Henry, buông tay ra."

"Không! Mình không muốn buông!"

Henry mạnh bạo ôm lấy cậu. Vốn là thiếu gia sống an nhàn sung sướng, cậu thể nghe được một lời từ chối.

"Yoongi, mình rất thích cậu!"

Cậu ta ôm lấy cậu, muốn hôn cậu, nhưng cẳng chân bị đá một phát thật mạnh.

"A..."

Cậu ta đau đến mức ôm lấy cẳng chân kêu ầm lên.

Min Yoongi lạnh mặt. Hành động của Henry thực sự chọc giận cậu.

"Henry, đừng khiến cho chúng ta không thể làm bạn bè được nữa."

Nói xong cậu quay người rời đi.
Nhưng Henry vẫn chưa bỏ ý đồ, muốn ôm lấy cậu.

"Yoongi..."

"Cậu ấy đã cự tuyệt, tiểu thiếu gia của Croton gia, cứ dây dưa mãi cũng không phải là hành vi của một thân sĩ"

Một thân ảnh cao lớn đi ra khỏi bóng tối, hơi thở đàn ông phả ra sương khói, đôi mắt hổ phách nhàn nhạt nhìn Henry.

Không ngờ ở đây sẽ có người, Henry phát hoảng. Đến khi nhìn rõ bộ dạng của đối phương lại càng khiếp sợ hơn.

"Park... Park tiên sinh."

Ở Scotland không ai là không biết Park Jimin. Trong một yến hội, Henry đã từng bị cha kéo đi chào hỏi Park Jimin.

Biết hành động dây dưa của mình bị người khác thấy, Henry không khỏi đỏ mặt, nhìn Yoongi một cái, cuối cùng chật vật bỏ đi.

"Không sao chứ?"

Park Jimin nhìn cậu, vẻ mặt vẫn lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại thâm trầm hơn.

"Ách..."

Min Yoongi cúi đầu, áp chế nhịp tim ngày càng nhanh.

"Tôi không sao, cảm ơn ngài đã giúp đỡ... Tôi sắp trễ xe bus rồi, tạm biệt ngài!"

"Yoongi!"

Khi cậu vừa xoay người, anh đột nhiên nói ra một câu. Thân thể Min Yoongi cứng đờ.

"Đó là tên cậu?"

Min Yoongi cắn môi, không thể làm ngơ câu hỏi của anh, đành miễn cưỡng trả lời.

" Vâng...!"

"Tên đầy đủ là gì?"

Min Yoongi cảm thấy hận. Tại sao tên hai người lại giống nhau như đúc chứ? Do dự một chút, cậu quay lại nhìn Park Jimin, giả vờ nghi hoặc, phòng bị nói.

"Anh hỏi nhiều vậy để làm gì? Tại sao anh lại biết tên tôi là Yoongi?"

Jimin khẽ mỉm cười.

"Màn tỏ tình trong nhà ăn thật không tệ!"

Đôi mắt Yoongi trợn lên. Anh... Anh ta nhìn thấy? Sao đó cậu lại nhớ những gì mình nói, sắc mặt trắng bệch.

"Cậu thích hoa cúc?"

"Đúng vậy!"

Lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng Yoongi vẫn không thể trốn ánh mắt của người đàn ông trước mặt, liền nhìn thẳng vào mắt anh.

"Thế thì sao?"

"Tôi quen chàng trai cũng thích hoa cúc trắng. Trước đây, cậu ấy cũng bị một thiếu niên tỏ tình trước mặt mọi người, cũng đã nói qua câu này."

Hoa hồng này thực sự xinh đẹp. Nhưng đáng tiếc, tôi chỉ thích hoa cúc trắng...

Chẳng qua, động tác tiếp theo của cậu ấy là vứt hoa lên trên mặt đất, ngạo mạn hừ một cái, còn nói.

"Hơn nữa, tôi chỉ nhận hoa từ người tôi thích...!"

Yoongi cảm thấy cổ họng khô khốc, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, giả vờ kinh ngạc kêu lên.

"Thật không? Thật trùng hợp!"

Sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay.

"Tiên sinh, thật xấu hổ, tôi sắp trễ xe bus rồi, không thể nói chuyện với ngài được nữa. Cảm ơn sự giúp đỡ lúc nãy của ngài. Hẹn gặp lại."

Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của chàng trai, Park Jimin cụp mi, hơi thở ngấm sương che lại khuôn mặt anh.

Anh nhớ, về sau cậu ấy sẽ nhào vào lòng anh, ôm lấy tay anh, đôi mắt lam xinh đẹp nhìn anh, ngọt ngào nói...

Jimin, em chỉ nhận hoa cúc trắng do anh đưa nha...!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro