4 | môi mỉm cười, lòng có thật vui?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tổ trọng án Trung khu sau kỳ nghỉ ngắn ngủi đã quay lại với guồng quay công việc. Lần này cấp trên giao cho họ một loạt các vụ án không quá khó khăn, nếu không nói thẳng ra là quá đơn giản. Điển hình như là một vụ cướp tài sản có tổ chức, không hề có vũ trang, không có thiệt hại về người và tài sản. Cảnh sát địa phương cũng đã tóm được phân nửa bọn cướp. Công việc cả đội phải thực hiện chỉ là hỏi cung gần mười tên tội phạm. Minho chẳng cần họp hành gì với đội, các anh em đã có thể tự bắt được tên cầm đầu trong vòng một ngày. Cả đội có chút khó hiểu, đã gọi là Tổ trọng án, tức là đội chuyên xử lý những vụ án nghiêm trọng, đây là lần đầu tiên họ gặp phải những vụ án như thế này.

Từ lúc nhận hồ sơ vụ án từ cấp trên, đọc sơ qua báo cáo tóm tắt, Minho đã cảm thấy bất an. Chuyện này chắc chắn có liên quan đến Sở trưởng đại nhân, cha của anh. Thể loại vụ án này không phải là loại mà Tổ trọng án của anh thụ lý. Hai ngày trôi qua, Minho chẳng cần bước ra khỏi sở cảnh sát, anh chỉ ngồi yên trong văn phòng mà ký các văn kiện nộp lên cấp trên. Việc điều tra, hỏi cung, bắt người, đều được các đội viên ưu tú của Minho xử lý nhanh gọn, chẳng cần anh nhúng tay vào.

Minho nhàm chán ngồi trong văn phòng, trong lòng có chút bực bội, cha anh làm vậy là có ý gì? Lại chuẩn bị có kế hoạch gì? Minho mỗi lúc càng cảm thấy không an lòng, anh thở hắt ra bắt lấy điện thoại gọi đến số của cha mình. Minho rất ít liên lạc với cha, cũng tránh gặp mặt ở sở cảnh sát, chỉ vì anh ghét cái cảm giác mọi người xì xào bàn tán về mối quan hệ cha con của anh.

"Ta cũng đang có việc cần gọi cho con đây!"

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy uy nghiêm, đã lâu rồi Minho không gọi cho cha, nghe có chút lạ lẫm.

"Tôi có thể gặp Sở trưởng sau khi tan ca không?"

"Đây là cách con trai mời cha mình cùng dùng bữa tối sao? Haha... Con trai, tối nay tan ca sớm về nhà dùng cơm gia đình."

"Dạ, vâng... Con biết rồi."

Minho tắt điện thoại, mỗi lần nói chuyện cùng cha, anh đều như nghẹn họng. Anh không biết nên gọi ông là Sở trưởng hay là cha nữa... bởi vì mỗi khi gặp nhau, ông chỉ toàn nói chuyện công việc, nói về những thứ Minho phải làm để thăng tiến. Hai cha con họ chưa từng thoải mái nói chuyện với nhau như những gia đình khác. Minho không chống đối cha mình vì ông luôn mang tới cho anh những cơ hội tốt đẹp nhất để anh chứng minh năng lực. Cha của Minho chưa từng dùng quyền lực mà động đến công tác của anh, khác với lần này khiến anh không khỏi bất an.

"Đội trưởng! Tôi vào được chứ?"

Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Minho, Jisung ló đầu vào nhìn anh đầy tinh nghịch, không đợi anh trả lời liền lách vào phòng đóng cửa lại. Gương mặt đang nhăn nhó của Minho nhanh chóng giãn ra, Jisung luôn mang lại cho anh cảm giác thoải mái.

"Vào đây làm gì? Sao lại khoá cửa, kéo rèm thế kia? Không sợ các anh em nghi ngờ sao?"

Minho nhếch môi cười trêu chọc Jisung, anh biết cậu rất ngại thể hiện tình cảm ở sở, nhưng hôm nay lại chủ động như thế khiến anh có chút thích thú.

"Bọn họ ra ngoài ăn trưa hết rồi! Chả còn ai ở ngoài cả!" Jisung nhún vai ngồi xuống ghế, gương mặt tỏ vẻ tội nghiệp khi bị các anh hắt hủi bỏ rơi.

"Sao em không đi cùng họ?" Minho đứng dậy, đi về phía Jisung nghiêng người mặt đối mặt với cậu.

"Bọn họ thấy Đội trưởng Lee mặt nhăn như khỉ ăn ớt từ sáng đến giờ... Sai em làm tình báo điều tra lý do tại sao!" Jisung thở dài đầy chán nản, thuận tay ôm lấy cổ của Minho, nghiêng đầu nhìn vào mắt anh.

"Haizzzz... em biết lý do tại sao mà..."

Minho lắc đầu chán nản, bất chợt ôm lấy eo của Jisung kéo cậu đứng dậy, ôm chặt vào lòng.

"Ba của anh cố tình giao mấy vụ án này cho anh sao... Tại sao vậy...?"

Jisung cũng nhận thấy điều bất thường này, cậu biết lòng của Minho cũng không yên mấy ngày nay. Tay cậu vỗ nhẹ lên lưng anh, cố truyền cho anh chút động viên, cho anh biết lúc nào cũng có cậu kề vai sát cánh cạnh bên.

"Anh cũng không biết lý do... Ba gọi anh tối nay về nhà ăn tối..."

Minho buông Jisung ra, đối diện cậu trả lời. Gương mặt anh có chút mệt mỏi, Jisung không kiềm được mà tiến đến hôn lên má anh một cái đầy yêu thương, sau đó nhanh chóng lùi lại một bước.

"Chắc không có chuyện gì đâu! Có lẽ ba anh muốn anh thư giãn một chút, mấy tháng qua anh đã phải xử lý bao vụ án khó nhằn rồi... Em đi ăn trưa trước đây!"

"Đồng chí Jisung! Sao lại hôn má Đội trưởng trong giờ làm việc rồi lại chạy trốn hả?"

Minho nhanh chóng chặn cửa khi thấy Jisung đang ngượng ngùng chuẩn bị chạy ra ngoài. Anh áp cả thân người cậu vào cửa, khoá chặt đường chạy của cậu, gương mặt tiến đến vô cùng sát, Jisung có thể cảm nhận được cả hơi thở của anh trên da mặt mình.

"Đội trưởng Lee!! Chúng ta đang ở sở đó!" Jisung nghiêng mặt sang một bên, tránh né nhìn vào đôi mắt đầy quyến rũ kia, đôi tay đặt trên ngực anh, cố ngăn cản anh tiến sát lại.

"Em khơi mào trước rồi bây giờ còn bày đặt nhắc nhở anh?"

Minho nhướn mày, nhếch mép đầy gian xảo, hôn lên môi cậu. Bàn tay anh nâng nhẹ cằm cậu lên, chiếc lưỡi lanh lẹ tách môi cậu ra tiến vào khoang miệng ve vãn cậu. Jisung có chút bối rối, anh và cậu chưa bao giờ dám làm những điều này ở sở cảnh sát nên nụ hôn này trở nên vô cùng kích thích. Cảm giác nơm nớp lo sợ có người phát hiện, Jisung cố ngăn tiếng thở hổn hển nóng bỏng, cố chặn đi tiếng nút lưỡi ướt át kia. Cả hai hôn nhau đến quên cả thời gian, tay Jisung đặt trên gáy anh, vuốt ve nhẹ nhàng đẩy anh vào một nụ hôn sâu hơn.

"Minho, anh có ở trong phòng không?"

Bỗng có tiếng gõ cửa khiến Jisung thót tim, giật bắn người đẩy anh ra, tay nhanh chóng đưa lên lau lấy môi mình, cố điều khiển lại nhịp thở, chỉnh lại mái tóc bị anh vò rối. Minho nhíu mày, anh chỉnh lại trang phục có phần xộc xệch của bản thân. Minho cùng Jisung mất vài giây chỉnh trang lại bản thân sau đó liền tỏ vẻ không có gì rồi mở cửa.

"Chào anh!" SaeNa vui vẻ mỉm cười, phát hiện Jisung cũng ở trong phòng, liền hoạt bát chào hỏi, "Anh Jisung cũng ở đây sao? Chào anh!"

"Em chưa đi ăn trưa à? Tìm anh có việc gì?" Minho tỏ vẻ bình thường mở lời.

"Chưa ăn, sẵn qua hỏi anh chút chuyện, nếu anh cũng chưa ăn thì cùng nhau đi!"

"Em muốn hỏi anh việc gì?"

"À... chiều nay ba mẹ em có hẹn cùng nhà anh dùng bữa tối. Tan sở anh thuận đường chở em về  được không?"

"Tối nay có cả nhà em nữa sao?" Minho nhíu mày, anh tưởng đâu là dùng cơm cùng cha mẹ mình thôi, không ngờ cả gia đình sở phó cũng có phần.

"Ơ... Anh không biết gì à? Bác gái vẫn chưa nói gì với anh sao? Tối nay ba mẹ em sang nhà anh bàn về việc tổ chức tiệc đính hôn của chúng ta." SaeNa bật cười khi nhìn vào gương mặt đầy ngơ ngác của Minho, có vẻ anh chưa biết gì thật.

"Tiệc đính hôn?"

Minho cũng ngớ người, nghe như sét đánh ngang tai. Jisung ở phía sau liền tối sầm mặt.

"Sao gấp rút vậy? Sao không ai nói gì cho anh biết?"

SaeNa định mở miệng nói lý do nhưng ánh mắt lại nhớ đến sự hiện diện của Jisung. Gương mặt của SaeNa thoáng chút bối rối, cô không muốn vô lễ với Jisung, giọng điệu có chút rụt rè.

"Anh Jisung... Em xin lỗi nhưng... anh có thể cho em và anh ấy nói chuyện riêng một chút không..."

"Tôi vô ý quá... Xin lỗi... Đội trưởng, tôi xin phép!"

Jisung liền hiểu ý, nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, cúi chào Minho rồi bước ra ngoài đóng cửa lại. Tim Jisung bỗng chốc thắt lại, cậu biết hai gia đình của Minho và SaeNa đã có hôn ước từ lâu, cậu biết ngày này rồi sẽ đến nhưng sao bất ngờ quá... sao lại đột ngột như vậy?

Ở trong phòng, SaeNa đóng cánh cửa lại, ngồi vào bàn đối diện Minho đang thờ thẫn. Cô nhỏ giọng thì thầm với anh:

"Tiệc đính hôn phải được tổ chức trước ngày biểu quyết. Anh biết đó, nhiệm kỳ sau, cả ba của anh và ba của em đều tham gia tranh cử. Họ bàn tính với nhau rồi, nếu công bố hôn ước của em và anh, số phiếu bầu cử sẽ dễ dàng nghiêng về phía chúng ta."

Minho mới chợt nhận ra ngày biểu quyết nhiệm kỳ sau chỉ còn một tháng nữa. Bao tháng qua lo chuyện tra án, tâm trí Minho cũng quên bén đi mất. Suốt mấy ngày nghỉ, do không muốn bị làm phiền mà anh đã khoá điện thoại, khiến mẹ anh không kịp báo cho anh biết. Minho nghe SaeNa nói xong mà đầu óc trống rỗng, hèn gì cha lại cắt bớt công việc của anh, thì ra là muốn anh có thời gian lo cho buổi tiệc đính hôn.

"Anh biết rồi, chút nữa tan ca anh sẽ gọi em! Em đi ăn trưa đi, anh ăn sáng trễ nên giờ còn no, chưa muốn ăn trưa."

Minho cố kìm nén cảm xúc, cố gắng mỉm cười tiễn SaeNa. Ánh mắt anh đảo quanh tìm kiếm Jisung, khi nãy cậu nghe được chuyện tiệc đính hôn của anh và SaeNa, không biết cậu sẽ suy nghĩ thế nào. Anh thấy gương mặt thất thần của cậu khi nãy, anh biết lòng cậu bây giờ hẳn sẽ rất khó chịu. Minho quay vào trong phòng, ngồi vật ra ghế, tay anh bóp vào hai bên thái dương đau nhức, tiếp theo anh phải làm gì đây...?

---

Jisung không nói không rằng rời khỏi văn phòng, cậu lên sân thượng của Sở cảnh sát, lặng lẽ ngắm nhìn thành phố từ trên cao, lòng nặng trĩu không nói nên lời. Jisung không muốn Minho nhìn thấy cậu lúc này, cậu không muốn tâm trạng của mình ảnh hưởng đến anh. Jisung biết anh có rất nhiều gánh nặng, cậu không muốn anh bận lòng. Cậu tức giận đấm mạnh vào lang cang, bây giờ cậu phải làm sao? Minho từ đầu đã không thuộc về cậu, chỉ là cậu cố chấp yêu mà thôi. Chuyện gì rồi cũng sẽ đến... Vậy là đến lúc cậu phải buông tay Minho rồi sao... Đính hôn... vài tháng sau sẽ là kết hôn... Thời gian trôi rất nhanh.

Jisung để những tia nắng trưa gay gắt chiếu lên da thịt mình nóng rát, để từng cơn gió lớn phả mạnh vào mặt, lòng cậu nhoi nhói đến khó thở. Jisung không khóc, cậu là đàn ông, là một cảnh sát, cậu phải mạnh mẽ. Hết giờ nghỉ trưa, Jisung quay lại văn phòng, cười nói với các đồng nghiệp rất bình thường như là không có gì. Cậu biết Minho chẳng có tâm trí mà ăn trưa, cậu có mua sandwich cùng một ly cà phê để trên bàn Đội trưởng, sau đó chú tâm làm việc.

Minho nhìn Jisung qua tấm cửa kính, anh biết cậu đang cố chịu đựng. Anh bất lực nhìn cậu, Minho chỉ thấy mình là một kẻ vô dụng, không dám đứng lên đấu tranh cho người anh yêu.

---

Tan tầm, Minho chở SaeNa về nhà. Vừa bước đến cửa đã có thể nghe được tiếng của cha anh và cha SaeNa trò chuyện rôm rả, tiếng cười giòn tan. Cả hai gia đình ngồi vào bàn ăn khi hai nhân vật chính đã đến. Cha mẹ hai bên không ngừng vui vẻ bàn tính về bữa tiệc, người thì bàn về địa điểm, người thì nói chuyện khách khứa, hai bà mẹ lại bàn chuyện trang phục... Minho chỉ cảm thấy tai ù ù, không nghe lọt một chữ. Cả bữa ăn anh chỉ gật đầu, gượng cười, bất đắc dĩ trả lời vài câu hỏi, không chút hứng thú với không khí rộn ràng trên bàn ăn lúc này.

"Bữa tiệc này rất quan trọng, cả sở cảnh sát đều được mời, lão Lee, lão nhớ chọn chỗ nào lớn một chút, đủ sức chứa hết sở cảnh sát Seoul đấy!" Cha của SaeNa cao hứng giơ ly rượu lên lớn tiếng đùa một câu.

"Tiệc đính hôn này vô cùng trọng đại! Cả Hàn Quốc sẽ biết được chúng ta đã về một nhà, vị thế của tôi và ông sẽ ngày càng vững chắc!" Cha của Minho cũng đứng dậy cạn ly cùng người bạn già.

Minho không nói một lời, anh có thể nói cái gì bây giờ. Tất cả mọi chuyện đều được sắp đặt sẵn. Cha mẹ anh đặt anh vào tình thế đã rồi, không có quyền từ chối. Nếu anh cãi lại, khác gì tên bất hiếu, phá hoại con đường quan lộ của cha mình. Minho chỉ biết câm nín thuận theo ý cha, không cãi nửa lời. Minho đôi lúc tự hỏi bản thân, cuộc sống anh sẽ ra sao nếu anh không là cảnh sát. Có phải sẽ tự do tự tại hơn không? Có phải sẽ không phải gánh trên vai gánh nặng sĩ diện gia đình, thể diện của cha không? Nhưng từ lúc sinh ra anh đã được rèn luyện để nối nghiệp cha, không có quyền đi con đường khác!

Bữa cơm tối cuối cùng cũng kết thúc, Minho lấy cớ chở SaeNa về mà xin phép đi trước. Trên đường về, anh không hé miệng nói một câu nào, tâm trạng hôm nay của anh vô cùng tồi tệ. SaeNa có chút lo lắng, nhìn Minho như vậy thật đáng sợ.

"Minho... anh không muốn làm lễ đính hôn phải không? Suốt bữa tối anh chả nói câu nào cả..."

"Anh đâu có quyền quyết định gì đâu... Nói làm gì chứ... Cứ để ba anh muốn làm sao thì làm..."

Minho gương mặt lạnh lùng, ánh mắt vẫn hướng về phía trước chăm chú lái xe. SaeNa nghe được giọng nói của anh, không chút cảm xúc, biết tâm trạng của Minho không tốt, liền không tiếp tục bắt chuyện, chỉ yên lặng ngắm nhìn đường phố về đêm.

Minho đưa SaeNa về nhà an toàn xong, liền quay đầu xe trở về nhà mình. Anh muốn nhìn thấy Jisung, muốn ôm cậu. Minho chỉ cảm thấy bình yên khi ở bên cậu. Chỉ có Jisung mới hiểu anh muốn gì, cần gì. Chỉ có ở bên Jisung, Minho mới có thể là chính bản thân mình, muốn làm gì thì làm, không phải là con rối của ai cả.

Về đến nhà, cả căn hộ tối đen như mực, không một bóng đèn, Minho gọi Jisung như không có tiếng trả lời. Anh nhìn trên kệ để giày, thiếu mất một đôi giày đá bóng sặc sỡ của Jisung, anh biết cậu đang ở đâu. Minho mở tủ lạnh, lấy vài lon bia bỏ vào một chiếc túi rồi xách lên vai, mở cửa ra khỏi nhà.

---

Gần khu căn hộ của họ có một trường học cấp ba, Jisung có làm quen với bác bảo vệ của trường nên có thể dùng sân bóng của trường vào ban đêm. Minho băng qua sân trường tối om, tiến về phía sân cỏ sáng đèn. Vào đến sân, Minho ngồi xuống vị trí quen thuộc, khui một lon bia, vừa uống vừa ngắm cậu chơi bóng.

Jisung chăm chú vào trái bóng, chẳng màn quan tâm đến xung quanh. Cậu điên cuồng dẫn bóng từ khung thành bên này đến khung thành bên kia, mạnh bạo sút bóng. Trái bóng bay vào cột ngang, bật văng ra, Jisung không bận tâm lại dẫn một trái bóng khác chạy ngược về khung thành kia mà sút. Không trái bóng nào vào lưới cả, tất cả đều văng ra ngoài. Tâm trạng không tốt thì làm sao chơi tốt được.

Jisung cứ cắm đầu mà chạy, không ngưng nghỉ chạy liên tục vài chục vòng sân đến khi đôi chân mỏi nhừ, cậu nằm lăn ra sân cỏ, buồng phổi cậu lạnh buốt, hô hấp vô cùng khó khăn. Cả người cậu đầy mồ hôi, ướt đẫm cả chiếc áo.  Jisung nhìn lên bầu trời đen không có một ngôi sao, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, chỉ toàn là mùi cỏ găng gắt. Jisung như một thói quen, quay về phía khán đài, chỗ Minho hay ngồi, chỉ hy vọng khi mở mắt ra, sẽ thấy bóng hình anh ở đó.

Jisung mỉm cười, Minho thật sự ở đó, hai ánh mắt chạm nhau. Jisung không buồn ngồi dậy, cả người nằm trên sân cỏ nhìn về phía anh. Minho mặc một chiếc áo sơmi trắng, hai tay xắn lên đến khuỷu, ngực áo bung ra vài nút, tay cầm lon bia, ánh mắt trĩu nặng. Jisung vẫy tay gọi anh lại. Minho từ tốn đi về phía đối phương, nằm xuống bên cậu. Cả hai cùng nằm cạnh nhau ngước nhìn lên bầu trời đen kịt, không ai nói gì, không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng ve kêu văng vẳng xa xa.

"Hôm nay có mưa không nhỉ... Thật là nóng, muốn tắm mưa một trận cho đã!"

Jisung thở dài, cậu ngồi dậy nhìn anh, với tay lấy một lon bia khui ra nốc một ngụm đầy. Cơn khát nhanh chóng được xoa dịu, cậu bóp nát lon bia trong tay khi đã uống cạn.

"Bữa cơm gia đình khiến anh không vui à?" Jisung ngước lên nhìn trời bâng quơ nói.

Minho không trả lời, anh ngồi dậy nốc một ngụm bia lớn, ánh mắt như muốn tránh né cậu. Anh không muốn nhìn thấy Jisung buồn, nhưng chuyện đính hôn, anh không thể không nói với cậu.

"Hai tuần nữa... anh và SaeNa sẽ làm lễ đính hôn... Ba của anh sẽ làm một buổi tiệc lớn, công bố rầm rộ cho cả sở Cảnh sát biết... Con trai Sở trưởng và con gái của Sở Phó đính hôn với nhau... Nghe thật là oách đúng không?"

Minho bật cười đau xót, bàn tay anh không giấu được tức giận bóp lon bia đến nát vụn, tức giận ném mạnh xuống sân, bia văng tung toé ra bãi cỏ. Ánh mắt của Jisung khẽ động, cậu biết việc đính hôn này, cậu biết...

"Chỉ là đính hôn thôi mà... Không sao đâu..."

Jisung nhìn Minho mỉm cười quàng tay qua vai anh, cậu cố cười, cậu không muốn làm gánh nặng của anh. Việc đính hôn đã được định sẵn, cậu có thể làm được gì? Than khóc sao? Cầu xin anh đừng đính hôn với cô ấy sao? Không... Jisung sẽ vui vẻ, ở bên cạnh anh, cậu không cần lo lắng cho mình.

Minho nhìn vào nụ cười của Jisung, tim anh quặn thắt, cậu đang cố chứng tỏ điều gì? Cậu muốn anh an lòng mà đi công bố với cả thế giới rằng anh sắp sửa thành hôn cùng SaeNa sao? Anh biết Jisung đang gắng gượng, chắc hẳn cậu rất mệt mỏi khi yêu anh. Một tình yêu không được công nhận, một tình yêu thầm kín, lúc nào cũng phải lén lút.

"Anh xin lỗi... anh xin lỗi em... Jisung!"

Minho ôm chầm lấy Jisung, lúc nào anh cũng nói anh yêu cậu nhưng anh làm được gì cho cậu. Không thể đường đường chính chính nắm tay cậu, không thể dũng cảm thừa nhận tình yêu này. Trong cuộc tình này, Minho chỉ toàn nhận, anh cho đi được thứ gì? Jisung yêu thầm anh bao năm, cậu dù việc gì xảy ra cũng tự thân mình gánh vác, nhất quyết không để liên luỵ đến anh. Anh cho cậu được gì? Tình cảm anh dành cho cậu bao lâu nay có đủ bù đắp mười năm cậu dõi theo anh không?

"Em đã nói bao nhiêu lần rồi... Anh không có lỗi! Đừng có mà đi xin lỗi em!"

Jisung vỗ lên lưng anh, giọng cậu như lạc đi, cậu không muốn khóc, cậu cố giấu chặt cảm xúc vào trong, nhất quyết không để nó bộc lộ ra ngoài. Cậu vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười đó đau lắm...

"Em sẽ luôn ở bên cạnh anh... Đó chỉ là tiệc đính hôn thôi... Còn lâu anh mới kết hôn cùng cô ấy... Cho đến lúc đó... Em vẫn sẽ hạnh phúc, vui vẻ mà ở bên cạnh anh! Em sẽ không buồn, sẽ không đau... vì em biết người anh yêu là em!"

Jisung lại lần nữa dối lòng. Con người trên cuộc đời không ai là không nói dối. Nhưng người mà chúng ta lừa dối nhiều nhất chính là bản thân mình. Tại sao lòng đau buồn mà mặt cứ tỏ ra vui vẻ? Tại sao trái tim đang đau đớn không nguôi lại có thể nói mình sẽ hạnh phúc?

"Em đừng cố tỏ vẻ mình không sao! Đừng lúc nào cũng một mình chịu đựng tất cả đi! Anh sẽ không đính hôn, không kết hôn, anh không thể đến tình yêu của mình cũng không quyết định được!"

Minho tức giận quát lên, đứng bật dậy, nhìn Jisung như thế, anh căm hận mình vô cùng, anh ghét bản thân mình không dứt khoác, ghét bản thân mình nhu nhược.

"Anh phải đính hôn với SaeNa!" Jisung hét lên, níu tay Minho lại, "Cuộc hôn nhân của anh liên quan đến quyền lực của ba anh, anh mà phá huỷ nó thì cũng chính là hại ba của anh, hại đến tiền đồ của anh! Minho! Đừng vì em mà đánh mất tất cả! Anh hiểu không? Em đã nói là em không sao! Dù thế nào em vẫn sẽ bên cạnh anh!"

Jisung giựt mạnh tay, xô anh ngã xuống sân cỏ, điên cuồng hét lên với anh. Cậu biết Minho bị áp lực đến lý trí cũng mụ mẫm. Cậu không muốn anh vì mình mà đánh mất tất cả. Con đường của Minho vốn rất bằng phẳng, tươi sáng, cậu chỉ là một lối mòn dẫn đến ngõ cụt trên con đường của anh thôi. Jisung không muốn Minho đi sai đường, anh phải tiếp tục đi mà bỏ qua cậu.

"Chúng ta về nhà thôi, Minho."

Jisung hít một hơi thật sâu, cố gắng dằn cảm xúc trong lòng mình lại, nắm lấy tay anh, kéo anh đứng dậy. Cậu không muốn tranh cãi với anh. Cậu không muốn nút thắt này chưa gỡ xong lại xuất hiện một mối tơ vò khác. Jisung chỉ muốn cùng anh trở về căn nhà nhỏ bình yên của họ.

.

.

.

-xXx-

Cả hai để dòng nước nóng cuốn đi bao mệt mỏi của một ngày dài đằng đẳng. Hơi nước bốc lên mù mịt cả căn phòng, nhắm mắt cảm nhận dòng nước nóng tuôn chảy trên gương mặt, rửa sạch bao phiền muộn trong tâm trí.

Minho bất ngờ cảm nhận được Jisung ôm lấy mình từ đằng sau, đôi môi cậu mân mê trên vai anh, cả thân thể áp sát vào tấm lưng rộng. Nước vẫn cứ tuôn trào trên hai cơ thể đang dần dán sát vào nhau, Jisung hôn lên gáy của anh đầy khiêu khích, đôi tay hư hỏng vuốt ve từ khuôn ngực rắn chắc, từng chút, từng chút theo dòng nước tuột dần xuống hạ thân. Minho nhắm chặt mắt, ngả đầu ra sau cảm nhận chiếc lưỡi lanh lẹ của Jisung ve vãn trên cổ mình, tay cậu nắm lấy tính khí bắt đầu vuốt ve.

Minho rên trầm lên một tiếng thỏa mãn, khoái cảm như tăng dần theo nhiệt độ của căn phòng. Jisung thoáng chốc bị Minho quay lại, áp sát vào tấm kính mờ nhòa, tiểu bảo bối có chút phản ứng khi bàn tay to lớn của anh chạm vào chầm chậm lên xuống vuốt ve.

"Ưmmm.... Minho... Arhhh...."

Jisung cắn lấy môi mình đầy quyến rũ nhìn anh, ánh mắt như muốn anh nhanh chóng chiếm lấy cậu. Minho ngắm nhìn gương mặt đầy ham muốn kia, khóe miệng nhếch lên đầy khiêu khích, anh nhấc bổng cậu lên khiến hai chân cậu bấu chặt lấy hông mình. Minho đưa đẩy hạ thân, ma sát hai cậu nhỏ chớm cương cứng với nhau. Đôi tay anh xoa nắn cánh mông ửng hồng, đỡ lấy cơ thể cậu. Jisung thở hổn hển vì không khí ngột ngạt ẩm ướt, môi cậu bị anh cướp lấy, mạnh bạo cắn mút.

Minho thấy cơ thể cả hai đang nóng lên không ngừng, đòi hỏi những động chạm mãnh liệt hơn. Anh đưa tay tắt vòi nước, lôi cậu ra khỏi buồng tắm trong khi vẫn dán chặt môi mình trên thân thể kia. Với tay lấy chiếc khăn tắm mềm mại, Minho ôn nhu lau khô cơ thể của Jisung, từ mái tóc, đến ngực, eo rồi dừng lại ở hạ thân, anh đẩy cậu dựa vào bồn rửa mặt, cúi xuống dùng miệng ngậm lấy tiểu bảo bối hồng phấn nhẹ nhàng phun ra nuốt vào.

"Arhhh... Harhhh... Anh thật là biết cách làm người khác phát điên mà... Arhhh..."

Jisung đứt quãng lên tiếng, chân cậu như mất lực, tay phải chống ra sau đỡ lấy cả cơ thể, tay trái luồng vào mái tóc ướt nhẹp của Minho mạnh nhẹ nắm lấy, hạ thân vô thức hòa nhịp đưa đẩy.  Jisung cắn môi rên lên, lưỡi anh đang quấn lấy tính khí cậu, đôi lúc lại nút mạnh khiến khoái cảm dâng lên đến hoa cả mắt, tay cậu giựt mạnh tóc anh trong khoái cảm. Tiếng rên của Jisung mỗi lúc một dài, Minho đang hư hỏng trêu chọc quy đầu mẫn cảm, dùng răng day nhẹ lên phần đỉnh đến đau rát rồi lại nhẹ nhàng dùng lưỡi xoa dịu. Jisung không kiềm được mà ngã ra sau, bụng co thắt, rên lớn đạt cao trào, hơi thở cậu dồn dập, ánh mắt mờ ảo nhìn về phía anh đòi hỏi.

"Em dùng ánh mắt này nhìn anh... cũng khiến anh phát điên lên được!"

Minho kéo Jisung ra khỏi nhà tắm ẩm ướt và ngột ngạt, cậu liền tinh nghịch đè anh xuống giường leo lên trên cơ thể anh. Jisung ngồi trên bụng của Minho, cúi xuống hôn lên môi anh, cắn nhẹ lên môi dưới rồi dần lướt nụ hôn xuống cổ, trượt dần xuống ngực nút lấy một bên đầu nhũ mà quậy phá. Những nụ hôn nhẹ nhàng đó không đủ làm Minho thỏa mãn ngọn lửa trong mình, anh với tay lấy tuýt bôi trơn ở đầu giường, lật người đem Jisung đặt dưới thân.

"Lúc nào anh cũng hấp tấp và mạnh bạo như vậy, em..... Arhhh.... harhhh... Arhhh"

Minho không để Jisung hoàn thành câu nói, ngón tay mang đầy dịch bôi trơn bất ngờ tiến sâu vào trong cậu. Jisung nhăn nhó rên rỉ, ngón tay mang thứ dung dịch lạnh như băng bất ngờ ma sát khắp hậu huyệt nóng bỏng của cậu. Minho cướp lấy môi của Jisung, nuốt lấy những tiếng rên rỉ kích thích, ngón tay linh hoạt cắm rút khuếch trương. Minho dứt khỏi nụ hôn khiến tiếng rên của Jisung bật ra, ân ân a a mỗi lúc một lớn, anh tăng thêm vài ngón tay khiến Jisung oằn người, thân thể run rẩy không ngừng.

"Hôm nay cơ thể đặc biệt mẫn cảm nhỉ..."

Minho khiêu khích cười cười, bất chợt rút tay ra khỏi hậu huyệt cậu, phát ra tiếng nước nhớp nháp quyến rũ. Jisung chợt cảm thấy trống rỗng, mông cậu vặn vẹo ham muốn, ánh mắt mờ sương nhìn anh, hơi thở dồn dập khó chịu.

"Minho... mau... mau tiến vào... Harhhh... Urmmm..."

Jisung tự mình mở rộng hai chân, tay ôm lấy hai bên đùi mở ra, kéo Minho sát lại gần, bàn tay mềm mại nắm lấy tính khí cương cứng đến nổi gân của anh mà xoa xoa. Minho không cưỡng được con người quyến rũ trước mắt, thở hắt ra đẩy hông tiến vào. Tiểu cúc của Jisung đón lấy tính khí thô to, từng chút thít chặt lấy nuốt trọn vào trong. Minho đâm sâu đến tận gốc, cảm giác ấm nóng, ẩm ướt, chật chội đến tê người, anh hôn lên vành tai cậu, phả từng hơi nóng cùng những tiếng rên trầm thoả mãn.

Jisung căng cứng người, tay bấu lấy da thịt anh, mắt nhắm chặt khi anh lấp đầy. Cậu hôn lên cổ Minho, nút lấy yết hầu nhấp nhô. Hơi thở gấp rút, Minho trừu sáp nhanh dần, hai chân Jisung co rút, ôm chặt lấy hông đối phương, hậu huyệt cũng mỗi lúc một thắt lại.

"Jisung... Thả lỏng nào... Em chặt quá!"

"Harhhh... Đau... Sâu quá Minho... Ưrmmm... Sâu đến chết mất!"

Jisung điên cuồng rên rỉ, Minho ra vào như bão tố, từng cú thúc mạnh bạo, đâm sâu đến tận cùng chạm vào điểm nóng khiến cậu như bị ném lên đỉnh dục vọng. Minho cắn lên ngực Jisung, vùi mặt vào hõm cổ mà hôn lấy từng tấc da thịt mẫn cảm. Tay anh nắm tính khí của cậu mà vuốt vuốt. Tất cả điểm nhạy cảm của Jisung đều bị Minho thâu tóm, cảm giác lâng lâng đến tầm mắt mờ nhoè.

"Harhhh... Minho... Nhanh quá... Arhhh... Chậm thôi.... Urggg!!!"

Jisung bị đâm đến hoa mắt, bụng cậu co thắt, nhanh chóng đặt cao trào, xuất ra đầy bụng anh. Cậu lã người, cơ thể như nhũn ra, hơi thở dồn dập vươn tay ôm lấy anh. Minho đưa đẩy thêm vài phút, nhanh chóng đến đỉnh điểm, đem bao tinh hoa phóng vào cơ thể Jisung. Anh thở dốc đầy thoả mãn, vẫn giữ thân dưới trong cơ thể cậu mà nằm xuống. Hai cơ thể dán sát vào nhau, hơi thở vẫn dồn dập không ngừng.

"Rút ra đi... Khó chịu quá!" Jisung vặn vẹo khó chịu, tính khí của Minho vẫn cứng đầu chôn sâu trong cơ thể cậu.

"Không muốn... như vậy ấm hơn!" Minho nhắm mắt, vươn tay ôm chặt Jisung không cho cậu động đậy.

"Ưmmm... trướng lắm... Sao mà ngủ! Anh thôi biến thái, rút ra ngay!!!" Jisung cong môi, mặt nhăn nhó, nhéo lấy eo của anh.

"Anh đâu có ý định cho em ngủ, bây giờ chiến đấu thêm một hiệp nữa!" Minho mỉm cười vô lại, hông khẽ động đậy, nhấp nhẹ tính khí của mình ra vào hậu huyệt đỏ ửng.

"Minho... Anh!!" Jisung không kìm được mà phì cười khi nhìn vào gương mặt nham nhở của người yêu, đẩy tay anh ra mà ngồi dậy.

"Jisung, ngoan ngoãn chiến đấu hiệp hai với anh này!"

Minho nhanh như chớp rút ra, lật người cậu sấp lại, đầu gối chống xuống nệm làm điểm tựa, mông cậu chổng lên cao. Jisung còn chưa kịp mở miệng mắng anh liền rên lớn khi anh bất ngờ đâm vào từ phía sau. Tay cậu nắm chặt lấy ra giường, tư thế thay đổi làm Minho đâm thêm sâu, Jisung thở dốc khi khoái cảm lại ào ạt tràn về, nhanh chóng rên rỉ hoà nhịp cùng anh.

"Minho... Em chiều anh thêm một lần nữa thôi đó... Arhhh... Harhhh..."

Cả hai thân thể đầy mồ hôi quấn quýt lấy nhau đến quên cả thời gian, cùng nhau đạt bao nhiêu lần cao trào đến mệt lã mà ngủ thiếp đi. Jisung rã rời nằm trọn trong vòng tay của Minho, ngước nhìn anh ngủ thật bình yên. Cậu biết thời gian được ở bên anh đang rút ngắn lại, cậu sẽ trân trọng từng giây, từng phút bên cạnh Minho. Cậu muốn anh cùng cậu thật hạnh phúc tận hưởng thời gian ngắn ngủi này. Jisung không biết cậu có thể chịu được khi xa anh không? Cậu chưa dám nghĩ đến, cậu luôn tránh né sự thật rằng một mai đây, anh sẽ cùng người khác kết hôn. Jisung yêu Minho, cậu sẽ ích kỷ mà ở cạnh bên anh đến giây phút cuối cùng dù lòng cậu đau đến tê tái. Jisung là một kẻ cứng đầu, thay vì từ từ tập cách xa anh, cậu lại chọn cách nén cơn đau vào trong, vui vẻ mỉm cười cùng anh bước đến cuối cùng.

[TO BE CONTINUED]

-----------

*cre ảnh đầu chap: @minsinyan (Twitter)*
Artist tuổi trẻ tài cao 🙏 nét lạ màu xinh!!!

Chúc mụi người đọc fic dui dẻ ❤️❤️❤️

Đừng quên nhấn vào em sao bên dưới ⭐️ và để lại bình luận ủng hộ tui nhe. Và nếu được cả nhà cũng ủng hộ tác giả gốc luôn nhaaa.

Mãi iu và ôm hôn cả nhà ❤️❤️✨✨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro