Chap 9: Mina bị bỏ rơi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sana hôm nay vì một lí do nào đó mà đặc biệt dậy sớm, còn ngồi bên bàn ăn chuẩn bị sẵn một cốc sữa.

Có người nhìn thấy chị thì chui tọt vào trong bếp đứng với thím Joon, kiểu tôi không thèm nói chuyện với chị. Sana vốn không tin chuyện cô dỗi chị, nhìn thái độ của cô thì biết là có người dỗi thật rồi. Còn là kiểu không thèm nói chuyện.

"Qua đây!"

Cụt con đứng im một chỗ, nhìn chị, quyết không đi đến.

"Tôi nói em qua đây!"

Giọng điệu hình như có lớn hơn một chút nhưng mà vẫn không thấy cô đi đến.

" Myoui Mina!"

"Sao?"

Mina hôm nay gan lớn quá, còn dám nói sao cơ. Thím Joon đang nấu cũng phải dừng lại. Dahyun đang uống nước cũng nghẹn chết mà. Chị dâu lớn rồi, không phải kiểu nhỏ nhỏ đáng yêu nữa

" Mina đừng cho là tôi không nói gì nên em được quyền lấn tới!"

Sana lần đầu tiên bị người ta hất hàm thái độ như thế.

Mina đứng chôn chân ở trong bếp, nhìn thái độ của chị thì bắt đầu sợ rồi. Sana không ăn sáng, bỏ lại người nào đó ngơ ngác ở trong bếp, đem tức giận đến công ty.

——————-

Chị đi rồi, Mina hai mắt rưng rưng nhìn theo. Cũng không chịu ăn, không chịu nói chuyện. Thím Joon nói như nào vẫn không ăn.

Hôm qua, tầm này là chị gọi điện thoại cho Dahyun hỏi về cô rồi đấy, Mina giờ đang ngồi nhìn chằm chằm điện thoại của nó, không có ai gọi đến hết. Thế là buồn rầu cả buổi sáng.

Toàn bộ bị bao trùm bởi không khí ngột ngạt, khó chịu nhưng lại không thể làm gì.
Dahyun cho là lỗi của chị. Ai bảo lúc ấy chị không bên cô.

Thím Joon cũng nghĩ là lỗi của chị.

Sana lại cho là lỗi của cô.

Tóm lại, không ai chịu làm lành trước.

Tối hôm ấy, Momo lại lân la đến nhà chị. Còn Sana đã quá giờ cơm rồi vẫn không thấy về.

"Này, bia giờ chị mới được ăn?"

Dahyun cau mày liếc xéo cô nhưng vẫn quay sang nhìn chị dâu, nó cũng đói.

"Chị dâu, chị chắc không về ăn đâu! Chị vào ăn cơm đi!"

Mina vẫn ngồi ngoài phòng khách ngó nghiêng

"Không ăn, phải...phải... đợi dì!"

"Nhưng mà mọi người đều đói, chị dâu, cả ngày chị không ăn rồi!"

"Không...không ăn! Thím... ăn đi!"

Mina nghĩ đến thím Joon, không nỡ để thím đợi cùng, nghĩ ngợi một hồi vậy một mình cô đợi.

Ba người kia nghe lệnh xong thì ăn vội, có cô ngốc nào đó vẫn ngồi ở ngoài để đợi. Cô vẫn đợi dì về ăn cơm mà, tại sao mãi dì vẫn không về!

———————-

"Chị dâu! Sữa này!"

Dahyun gõ gõ mặt bàn gọi cô, Mina vẫn ngây ngốc ngồi ngoài cửa đợi. Thím Joon ra khuyên rồi cô vẫn không chịu vào.

"Minari !"

"Mina à !"

" Mina !"

Momo bị bán bơ rồi. Nói ba câu, gọi ba tên cô lại không đáp lại lấy một lần.

"Em Mina!"

Có người quay lại rồi, không trả lời nhưng hai mắt vẫn nhìn cô chăm dì.

"Không đói sao? Minatozaki Sana có lẽ đi công chuyện, có thể về rất trễ."

"Dì đang về!"

Mina chỉ là đang tự an ủi thôi, cô làm sao biết được dì làm gì. Hai tay buồn bực giật giật tài gấu nhỏ. Momo nhét vào tay cô cốc sữa, hơi không tự nhiên gãi gãi đầu chần chừ đưa thêm một cây kẹo

"Cho em. Vậy tôi ngồi đây được chứ? Tôi cũng đợi Sana."

Mina vừa uống sữa vừa gật đầu. Đợi thêm nửa tiếng đồng hồ, không ai nói với ai câu nào, Mina vẫn một mực nhìn về phía cổng.

Momo ngồi bên cạnh thi thoảng lại nhìn điện thoại xem giờ.

"Em Mina, chúng ta đi dạo đi! Vừa đi vừa đợi Sana!"

Mina lắc lắc đầu.

"Dì lo đấy!"

"Vậy đi ra ngoài kia hóng gió! Ngồi lâu như vậy không tốt đâu! Em mà ốm thì ai đợi Sana về ăn cơm?"

Mina suy nghĩ một hồi, đứng dậy phủi phủi váy trắng đi theo sau Momo chậm chạp từng bước một, mới đi có nửa vòng quanh hồ, cô đã nghe thấy tiếng còi xe, mặt mày ủ rũ tươi tỉnh hẳn.

Dì về rồi!

Sana đi qua hồ nhìn thấy hai người đứng cùng nhau, nhớ đến thái độ né tránh chị hồi sáng, không dừng lại mà còn lướt qua cô đi vào chỗ để xe.

Mina đi theo ra chỗ để xe, ngó nghiêng một lúc lại không thấy chị đâu.

"Đi thôi, Sana đi vào rồi!"

Momo nhìn cô đang tìm kiếm chị, cất giọng nhè nhẹ.

Mina chạy vào nhà, nhìn Sana đang chuẩn bị ăn thì không đi tiếp nữa.

Thím Joon nhìn cô, thấy cô đứng ngốc thì gọi

"Mina, mau vào ăn cơm! Sáng giờ đã ăn gì đâu!"

Sana dừng lại một chút, lại tiếp tục ăn. Chị lại ăn không vào, cố tình về muộn, cô lại còn không ăn cơm mà đợi chị.

"Qua đây!"

Chị đang gọi cô sao?

"Myoui Mina qua đây!"

Có cụt con khép nép ngồi xuống bàn, ôm khư con gấu nhỏ.

"Ăn cơm!"

Sana cầm bát đũa từ tay thím Joon đặt xuống trước mặt cô. Lại cầm đũa lên tiếp tục ăn. Cụt con không động đũa, cứ cúi gằm mặt xuống bàn, lúc ngẩng đầu hốc mắt đã đỏ ửng, đưa tay lau nước mắt, vừa sụt sịt khóc vừa đứng dậy

"Không ăn nữa!"

Momo đứng ở ngoài lặng lẽ nhìn cô bỏ lên phòng, cô dạo này khác khác thế nào ấy, có lẽ là minh tinh chưa đủ hot, chưa quyến rũ, cho nên mới ở đây ăn bám cả nửa ngày.

Momo hai tay đút túi quần rời khỏi nhà họ Minatozaki. Cô nên kiếm một em, giải toả tâm trạng, chỉ là khóc thôi, chắc tại chưa thấy nữ ngốc khóc nên có chút không đành lòng.

Myoui Mina là vợ Minatozaki Sana, không ai có thể thay thế!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro