CHAP 12 : Rối loạn nhân cách hoang tưởng ??

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn rất ghét cảm giác đói bụng, nhất định phải ăn cái gì đó.

Thời Tiểu Niệm đang đi chợt đụng phải chân bàn, trên lưng truyền đến một trận đau nhói, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm, thoát được một lần.

Không thể ở lại đây một giây phút nào nữa.

Cô cố gắng uống hết chén canh cá, đang chuẩn bị rời đi thì phía sau truyền đến một tiếng gầm nhỏ đầy tức giận của Suga : “Tôi mời các người tới đây để làm thứ đồ ăn mà đến chó cũng không ăn được sao? Cút, đi xuống dưới lấy lương rồi đi đi!”

Ngay sau đó, tiếng một mâm chén bát bị hất hết xuống đất vỡ vụn vang lên, làm cho người ta run như cầy sấy.

Không nhìn cũng biết phòng bếp bây giờ nhất định đang rất hỗn độn.

Momo nhớ lại lời Jin từng nói.

Jin từng nói với cô: “Hirai tiểu thư, mặc dù cô không thích thiếu gia như cậu ấy nói, nhưng trong mắt tôi, cô so với Kim tiểu thư vẫn tốt hơn rất nhiều, có vài lời tôi chỉ có thể nói cho cô biết.”

Sau đó, Jin nói Suga có một bí mật: “Gia thế của thiếu gia luôn hơn hẳn người khác, từ nhỏ đã được nhiều người vây quanh, cậu ấy ở trên thương trường là một thiên tài, nhìn xa trông rộng, quyết đoán, không có cậu ấy sẽ không thể giải quyết được công chuyện. Nhưng không có người nào hoàn hảo cả, có thể thiếu gia rất hoàn mỹ, nên thượng đế mới có thể... Cô đã từng nghe qua chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng chưa?”

Suga , người đàn ông quyền lực này mắc phải chứng này sao?

Triệu chứng dễ thấy nhất chính là hắn rất dễ nổi điên, thậm chí có lúc còn dùng bạo lực, nhưng chính hắn lại không thể khống chế được.

Jin đã cho cô một lời khuyên — nếu muốn lấy lại được sự tự do, không thể chống đối làm Suga tức giận, mà phải thuận theo hắn.

Thuận theo để lấy lòng hắn sao?

Đối với người đàn ông xấu xa này thì làm sao mà lấy lòng được.

Suy nghĩ của Momo bắt đầu đối lập nhau, người đàn ông phía sau vẫn đang hướng về phía đầu bếp, người hầu mà tức giận.

Do dự hết lần này đến lần khác, cô ra sức đứng dậy sau khi uống hết chén canh cá, hương phía Suga đi tới.

Suga ngồi trên bàn ăn nổi giận, người hầu ngồi xổm xuống đất bắt đầu thu dọn mảnh vỡ, mọi người sợ đến mức run lẩy bẩy.

“Nếu anh thấy không vừa mắt, có muốn thử canh cá tôi nấu một chút không?”

Momo đem chén canh cá trước mặt Suga bỏ qua một bên, cố kìm nén sự căm ghét dịu dàng mở miệng.

Vì sự tự do, bất kể cách gì cũng phải thử.

Suga đang tức giận, nghe vậy khinh thường liếc cô một cái: “Cô có biết tôi mời toàn đầu bếp cấp cao đến, ngay cả tay nghề của bọn họ tôi đều cảm thấy chướng mắt, vậy mà có thể vừa ý cô sao?”

Nực cười.

Được rồi, cô có thể dễ dàng lấy lòng hắn rồi.

Momo đem chén canh cá trước mặt hắn sang chỗ mình, ngồi xuống bắt đầu thử, thói quen ở nhà của cô chỉ có xuống bếp nấu ăn, cô tự nghĩ món ăn của cô không thể nào so với nhà hàng được.

Hương thơm của canh cá thổi nhẹ về phía Suga, mùi thơm rất bình thường, nhưng giống như có một cái gì đó rất đặc biệt, không khỏi câu dẫn người khác...

Suga trừng mắt nhìn Momo, chỉ thấy cô không coi ai ra gì mà ngồi uống canh cá, biểu tình trên mặt hết sức tao nhã, lẳng lặng uống canh, một ngụm rồi lại một ngụm.

“Đưa cho tôi!”

Suga ngang ngược mở miệng, đoạt lấy chén của cô, bưng chén để trên môi nếm thử.

Ách.

Mùi vị không tồi.

Không có một chút mùi tanh, vị cá tươi được tản đều ra, không hề khoe khoang kỹ năng như đầu bếp, lại ngon ngoài dự đoán.

Đã lâu lắm rồi hắn không uống qua loại canh nào vừa miệng như vậy.

Suga đang đói bụng, liền uống vài ngụm, lại cầm lấy đũa gấp thịt cá ăn, lật ngược chén lại, kêu người hầu đem canh cá còn trong nồi ra hết...

Momo ngồi đó, trợn mắt há hốc mồm nhìn Suga uống sạch toàn bộ canh cá cô nấu.

“Lần sau đừng bỏ rau thơm vào, tôi không thích!”

Suga đẩy chén không về phía trước, lấy khăn giấy trong tay người hầu lau miệng, nhìn thoáng qua chỗ điện thoại và giấy tờ, sau đó đứng lên để lại một câu nói liền rời đi, chỉ để lại một bóng lưng cao lớn.

Giải quyết chuyện của tôi sau đó giải quyết chuyện của cô , nhưng tập đoàn còn bao nhiều chuyện cần hắn xử lý . Hắn sẽ không vì nàng mà bỏ công việc phá vỡ nguyên tắc của mình.

Momo thực sự đói bụng, khuôn mặt ngây ngốc ngồi nhìn trên nhìn bàn bát đũa trống trơn, nội tâm phát điên. Không nghĩ tới toàn bộ đồ ăn không cánh mà bay......Kia chính là một bát canh, dạ dày hắn thật là khủng bố? Cô mới có uống được một nửa đã cảm thấy no rồi nha?

"Hirai tiểu thư, cô đã ở Min gia lâu như thế, một thời gian dài không thấy bảo bảo chẳng nhẽ không nhớ sao?”

“Không có, ta thật sự không có bảo bảo, cô muốn ta nói một trăm lần cũng như vậy ,ta thật sự chưa bao giờ sinh bảo bảo.”

Cả ngày lại bị chất vấn khiến đầu của Momo lại đâu đớn kịch liệt tinh thần dị thường yếu ớt.

“Hirai tiểu thư, ngươi còn may ạ?”

Jin khép lại trong tay đích tấn vấn đương án, đôi mắt đầy nấp nhăn vây quanh ảm đạm hướng tới Momo.

“Nếu mỗi ngày không hỏi ta những việc nhàm chán này thì ta sẽ rất tốt .” Momo rất hận Suga, nhưng đối với lão quản gia Kim luôn hiền lành này thì không thể nổi giận, nàng lắc đầu , ép buộc mình phải tỉnh táo, một lúc lâu sau mới lại hỏi: “Kim quản gia,ta phải làm cái gì thì mới được rời khỏi?”

Cứ như vậy đi xuống, nàng sợ chính mình sẽ bị phát hiện.

“Hirai tiểu thư, ta và cô đã nói, chỉ cần cô có thể thuận trứ ít da.”

“Chính là. . . . . .”

“Thiếu gia vừa mới lại giận dữ, phòng bếp bưng lên điểm tâm không ngon, không bằng cô xuống bếp làm một phần điểm tâm? Nghe nói lần trước canh cá của cô ít da hét lên rất nhiều.”

Momo trầm mặc,trên khuôn mặt tràn đầy sự bất đắc dĩ .

Jin thấy tình trạng đó liền nói vào trọng tâm , “Chỉ cần cô bỏ ít tâm tình, cô nói chuyện nhiều với hắn thêm một chút thì có thể cô sẽ được thiếu gia thả ra.”

Chỉ cần tâm tình tốt. . . . . . Có thể hắn sẽ thả nàng ra?

Cứ thử một lần vậy.

Momo biết như thế nào là tốt cho mình ,chịu đựng sự thống hận của mình với Suga , nàng ngoan ngoãn đi làm một dũng hương cây cỏ kem, phủng trứ xuyên qua loan loan khúc khúc đích nghệ thuật cầu thang đi lên trên .

Một cô gái từ trên tầng lầu đi xuống cầu thang chầm chậm trên người một chiếc áo ngủ lớn màu hồng, một đôi e cái lồng chén hơn nữa hấp nhân ánh mắt. . . . . .

Ngày đó Suga ở trên hành lang lêu lổng cùng một nữ nhân , hình như tên là Kim Dahyun gì đó, là Suga đích nữ nhân một trong, thậm chí xưng không hơn nữ nhân của hắn.

Giữa cô và cô ta không hề có quan hệ.

Momo chỉ nhìn liếc mắt một cái, rồi nhanh chóng rời tầm nhìn đi lên lầu

Một đôi chân trắng xuất hiện trước tầm mắt cô, Momo chỉ có thể đúng lại.

“Không nên suy nghĩ rằng không giao ra đứa nhỏ là có thể ở cùng với Min tiên sinh.” Dahyun giễu võ giương oai nhìn về phín nàng , thanh âm thấu trứ nói không nên lời đích phong vận, “Min tiên sinh thân biên xuất sắc đích nữ nhân sắp xếp cá ki bàn đều sắp xếp bất quá lai, liền bằng ngươi như vậy đích hóa mầu hoàn tễ không hơn vị. . . . . .”

Chọn hắn là cách duy nhất mà thôi.

Momo giương mắt nhìn về phía nữ nhân, không có tức giận, còn cảm thấy buồn cười, hỏi lại, “Vậy ngươi như vậy đích hóa mầu tễ tới rồi vị nào?”

“Ngươi...”

Bị chế nhạo, Dahyun sắc mặt trở nên khó coi,vươn tay định đánh nàng.

Momo vội vàng phòng thủ. “Này là Min tiên sinh của anh cần gì, anh đánh đi.”

Nghe thế, Dahyun kinh hãi , ngạnh sinh sinh địa tương thủ rút về lai, tá nàng mười cá con báo đảm nàng cũng không dám bính Min tiên sinh phải đích đông tây.

“Tá quá.”

Momo thấy tình trạng đó liền thản nhiên nói, tòng nàng thân biên vòng qua người nàng đi lên phía trên, phía sau truyền tới âm thanh hừ lạnh của Dahyun.

Đi được hai bước, Momo đột nhiên dừng lại , một trương thanh thuần đích tiểu má hơi hơi trứu khởi.

Tổng cảm thấy có cái gì không phù hợp đích địa phương.

Dahyun tới cũng chỉ để cảnh cáo cô hai tiếng thôi sao!!

Momo suy nghĩ lại một chút, lấy thìa xúc một ngụm kem, một mùi tanh hôi xộc thẳng lên khiến nàng lập tức phun vào thùng rác bên cạnh. . . . . .

_________________________________________
~ Lời tác giả ~

- Sorry vì hqua k đăng chap , tại tui bị đau mắt nên k viết TT mong m.n thứ lỗi TT để đền bù hnay tui sẽ đăng 3 chap =)))
- 2 chap còn lại sẽ đc đăng vào chiều nay và tối nay >< hẹn gặp lại ~~~

_________________________________________

End Chap ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro