CHAP 34 : Min tổng bị coi thường ¡¿

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bồi thường

Hắn dùng hai chữ bồi thường.

Momo nhìn Taehyung, đột nhiên cảm thấy hắn có chút xa lạ.

Cô vẫn luôn nghĩ hắn không có gì sai, cũng không cần bồi thường cái gì. 

Có điều, hiện tại cũng không cần phải giải thích gì.

"Đều qua rồi." Momo khẽ nói, tay cầm bình nước, “Vậy tôi đi trước, anh nghỉ ngơi cho khoẻ.” 

Cô khập khễnh đi về phía trước.

"Chân cô sao vậy?” Taehyung để ý thấy chân cô đi đứng không tiện liền nhăn mày hỏi, “Cô nên đến hỏi bác sĩ, tôi đi cũng cô.” 

"Không cần, tôi tự đi được.”

Cô muốn đi nắn lại chân, nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng.

Taehyung đuổi theo, "Tôi biết bác sĩ ở đây, loại vết thương này là sở trường của anh ta, đi theo tôi.”

"Thật sự không cần."

Momo từ chối lần nữa, ngữ khí chắc như đinh, miễn cưỡng cắt ngang lời hắn. 

Bàn tay Taehyung đang giơ ra muốn đỡ cô bất chợt dừng lại. 

"Cám ơn ý tốt của anh.” Momo lễ phép mà xa cách nói, “Anh là chồng Sana, tôi là chị gái Sana, trước đây tôi không rõ ràng với anh, như vậy thật không phải. Anh yên tâm, tôi sẽ tự đi tìm bác sĩ.” 

Taehyung nhìn cô, môi khẽ nhúc nhích, muốn nói gì đó nhưng một câu nói cũng không nói ra.

"Gặp lại."

Momo nhẹ giọng cáo biệt muốn rời đi, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, cô quay đầu lại, chỉ thấy Taehyung phức tạp nhìn cô.

Loại kia ánh mắt cô chưa bao giờ nhìn thấy trong mắt hắn nên sửng sốt một chút. 

Taehyung thu hồi tầm mắt rất nhanh, khôi phục nhẹ như mây gió, mỉm cười nhìn cô, "Sao vậy?”

Momo có chút kỳ quái đánh giá hắn nói, “Tôi nhớ anh cũng tốt nghiệp đại học A, anh có biết cách tìm được bạn thời đại học không?” 

"Trong trường có lưu lại tư liệu của sinh viên tốt nghiệp, cô muốn tìm ai à?” Taehyung hỏi.

"Đúng vậy, tôi muốn liên lạc với một người bạn đại học.” Momo gật đầu, đôi mắt chuyển động, không biết nếu cô đến trường đại học thì có thể tìm thấy tư liệu hay không? 

Thanh danh của cô có khi vẫn còn nổi tiếng là xấu xa ở đó chăng?

Các thầy giáo cùng các bạn, có khi vẫn còn căm ghét cô đến tận xương chăng? 

Taehyung thấy cô có chút khó xử, ôn hòa nói, "Đợi vài ngày nữa đúng dịp tôi phải đến đó diễn thuyết, nếu cô không vội thì để tôi tìm cho, người bạn học kia của cô tên là gì?” 

Nghe vậy, Momo theo bản muốn cự tuyệt.

Cô không biết mình có thể tự lấy tư liệu của bạn mình hay không, Suga cũng không biết là có phải cố tình qua loa với cô hay không mà chưa cho cô câu trả lời chắc chắn, vậy thì có lẽ Taehyung là nhanh nhất rồi. 

"Có phiền anh không vậy?” Momo nhìn về phía Taehyung.

"Chuyện nhỏ."

"Vậy cám ơn anh." Momo nói, "Bạn tôi tên là Myoui Mina, tôi muốn biết cách liên lạc với cô ấy.” 

"Được, tôi sẽ hỏi giúp cô." Taehyung gật đầu.

"Cảm ơn anh, hẹn gặp lại.”

Momo cúi đầu chào hắn, bước chân rời đi. 

Taehyung nhìn bóng lưng cô càng ngày càng xa, nét dịu dàng trên khuôn mặt có chút phức tạp, một lúc sau, hắn dựa vào tường. 

Vách tường lạnh lẽo.

Taehyung dựa lưng vào tường, đôi mắt không có tiêu cự nhìn phía trước, ánh mắt dần dần ảm đạm đi.

Cảm ơn, cảm ơn.

Cô khách sáo nói với hắn tiếng cảm ơn. 

Trên hành lang bệnh viện, Momo bị đau từng bước từng bước như đi trên mũi đao, đến mức trán đổ mồ hôi đầm đìa. 

"Đi ăn."

Giọng nói như đòi nợ vang lên trên hành lang, mang theo giận dỗi. 

Momo ngẩng đầu lên thấy Suga đứng cách mấy mét, trên mặt âm trầm lãnh lẽo khó dò.

Sao anh ta còn chưa rời khỏi bệnh viện. 

Trong lòng cô đột nhiên kinh ngạc, trước mắt hiện lên hình ảnh anh Namjoo bị đánh mặt biến dạng, sau đó cô như phản xạ có điều kiện quay lại phía sau nhìn, nơi Taehyung vừa đứng đã không còn bóng người.

"Em nhìn gì?"

Suga đi tới bên cạnh cô, như không có chuyện gì hỏi.

"Không có gì."

Momo đối với thái độ của anh có chút không quen.

"Thái độ của em kiểu gì vậy? Em đừng quên quan hệ của chúng ta, tôi ở trên, em ở dưới.” Suga nhắc nhở cô lần nữa. 

Momo không để ý tới anh, kéo bàn chân đau đớn đi về phía trước. 

"Chân đã sưng như cái móng giò còn chạy?” Suga hung dữ trừng cô, tiến lên một bước, khiêng cô lên vai dễ như ăn cháo. 

"Anh làm gì vậy, thả tôi xuống.”

Momo giãy giụa trên người anh, hoa mắt chóng mặt. 

Suga bá đạo vác cô đi thẳng khiến một vài người tò mò quay lại nhìn,Momo xấu hổ quay đầu đi, Suga vẫn hiên ngang vác cô đi. 

Vác thẳng cô đến phòng bác sĩ.

Bác sĩ cùng hai y tá đứng ở đó, nơm nớp lo sợ nhìn về phía Suga.

Suga đem Momo ngồi trên ghế, sau đó cao cao tại thượng nhìn bác sĩ, “Xem cho cô ấy.” 

"Vâng, Min tiên sinh, tôi đã đem thuốc đến, chân không phải là chuyện lớn gì, để tôi xem một chút là được.” Bác sĩ nói, ngồi xổm xuống trước mặt Momo, xem chân cho cô. 

"..."

Momo nghe ra rõ ràng Suga rời đi tìm bác sĩ lấy thuốc cho cô. 

Bác sĩ vừa nắn nắn chân cô, Momo đau đổ mồ hôi, "Đau, đau, bác sĩ, xin ông nhẹ tay chút.” 

"Nhẹ tay chút được không?” Suga tức giận hét to với bác sĩ, ánh mắc sắc bén, “Ông có tin hôm nay ông có thể biến mất trong ngành y này không?” 

"Là, là, lỗi của tôi, lỗi của tôi, tôi nhẹ chút."

Bác sĩ liên tục cười làm lành xin lỗi, càng thêm nhẹ tay nắn chân Momo.

Momo vô cùng thông cảm với bác sĩ bị mắng kia, cố gắng nhịn đau. 

Suga càng thêm bất mãn, giơ chân lên muốn đạp bác sĩ, “Ông xem cô ấy chịu đựng khổ cực như vậy, ông rõ ràng là tên lang băm, tìm viện trưởng của các người đến đây.” 

Bác sĩ sợ vãi mồ hôi.

"Tôi không đau." Momo không nhìn nổi, tức giận nhìn về phía Suga, "Anh không khống chế được quả đấm với chân của mình sao, động một chút là đánh người."

"Sao em không biết điều như vậy?” Anh là vì muốn tốt cho cô.

"Tôi không muốn anh đánh người."

Momo lạnh lùng thốt, quay đầu đi.

"Em!!!"

Suga lần thứ hai tức giận, chân không đạp về hướng bác sĩ mà hướng về cái ghế dựa bên cạnh, cả người lửa giận không chỗ trút ra. 

"Ạch, tiểu thư, mấy hôm nữa đừng làm động tác mạnh, cố gắng nằm yên tĩnh dưỡng.” 

Bác sĩ vừa nói vừa quan sát hai người kia, đối với Momo có chút kính nể, cô bé này tuổi còn trẻ mà lại dám tranh cãi cùng Suga. 

Đã vậy lại còn thắng.

Lợi hại lợi hại.

Băng xong chân, Momo bị Suga bá đạo ôm ra khỏi bệnh viện.

Suốt dọc đường, Momo cũng không nói với Suga một câu, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không thèm nhìn anh, coi anh là không khí. 

Thấy thế, Suga càng tức giận không kiềm chế được.

Vừa xuống xe, Momo đẩy cửa xe xuống, nhưng lại bị Suga bế lên ôm đến tận cửa phòng trọ. 

Vừa vào nhà trọ, Suga bế cô tới phòng khách, để cô ngồi trên ghế salong, đang muốn nói chuyện, Momo lại mặt lạnh đứng lên, nhảy lò cò về phía phòng sách. 

Cô là lò xo sao còn nhảy.

Suga nhất thời giận không chỗ phát tiết, cầm lấy cái gối trên ghế salong ném về phía bình hoa, bình hoa rơi xuống đất, hoa trong bình rơi tứ tung. 

Jin từ phía sau bước đến, yên lặng nhặt bình lên, dọn dẹp tàn cuộc. 

"Momo em muốn tạo phản phải không, có phải bây giờ tôi còn phải nhìn sắc mặt của em mà sống sao?” Suga tức không chịu nổi quái to, "Jin, đưa cô ấy ra đây để tôi đánh cho một trận.”

"Thiếu gia, trên hiệp ước viết rõ không thể đánh Hirai tiểu thư."

Nếu không sẽ vi phạm hiệp ước.

"Vậy thì lôi ra đây để mắng cho một trận.” Suga tức giận đạp đổ ghế dựa, đèn sàn, cả người đầy lửa giận không thể phát ra, “Chẳng lẽ cô ấy còn chờ tôi đến xin lỗi cô ấy sao?” 

Cũng không phải là đánh người.

Jin đứng bên cạnh, nghe vậy liền thở dài một hơi, "Thiếu gia, có câu này không biết tôi có nên nói hay không?”

"Nói"

Suga buồn bực nói.

"Theo tôi được biết, Hirai tiểu thư quan hệ cá nhân không được tốt, hầu như đều cô độc, cô biên tập kia đối với cô ấy không tệ, cho nên Hirai tiểu thư mới tức giận như vậy, cô ấy tức giận vì mình liên luỵ đến chồng của vị tổng biên kia.” Jin nói. 

Hôm nay toàn bộ quá trình ông đều nắm được nhưng vẫn ở bên cạnh tài xế bàng quan. 

"..."

Suga nghe vậy lặng im một hơi, quan hệ cá nhân của cô không tốt, bình thường cả ngày cũng không thấy cô nhận một cuộc điện thoại nào. 

"Hơn nữa thiếu gia ngày hôm nay…." Jin quan sát sắc mặt Suga, sau đó nói tiếp, “ cũng có chút quá đáng.” 

Tự nhiên đánh một người tốt thành như vậy.

"Tại sao ông lại đứng phía cô ấy vậy?” Suga bất mãn nói, "Cút cút cút, đừng ở chỗ này phiền mắt tôi.”

"Vâng thiếu gia."

Jin không nói gì, cung kính lui ra.

Suga nhìn về phía phòng sách, môi mỏng cong lên, đôi mắt thâm thuý. 

Hôm nay anh cũng hơi quá đáng...

Quá đáng thì sao, anh là Suga, chẳng lẽ còn muốn anh cúi đầu chủ động nói chuyện với cô.

Momo ngồi trong phòng sách múa bút thành văn, đem tổng giám đốc nhân vật chính vẽ càng ngày càng dữ, vẽ anh ta bị người khác đánh, trốn ở chỗ tối lén lút khóc. 

Vẽ ra vẽ ra, Momo tâm tình mới tốt một chút.

"Rầm rầm rầm ầm…."

Âm thanh như phá cửa vang lên.

"Momo lăn ra đây làm cơm trưa cho tôi, sáng tôi còn chưa được ăn.” Suga vừa phá cửa vừa hét to.

Bữa sáng không ăn còn trách ai

Là ai không hiểu sao tự nhiên đuổi cô xuống, là ai không hiểu tự nhiên sao lại đánh người khiến người ta phải vào viện. 

"..."

Momo căm giận nghĩ, cũng không mở cửa, không muốn làm cơm trưa.

"Momo, em xem hiệp ước xem, nếu em không nấu cơm cho tôi thì bị phạt gì?” Suga lớn tiếng nói.

Hình phạt nếu không làm cơm.

Momo kéo ngăn tủ ra, từ trong lấy ra một tờ hiệp ước, không lâu liền thấy, làm cơm được Cung Âu cho là chuyện rất quan trọng, ở trang thứ ba có viết rõ ràng. 

Momo không nói gì mà nhìn điều khoản này.

Cái này là cái gì?

Người đàn ông này đúng là không có hình phạt gì mà anh không thể nghĩ ra được, lại còn viết SM. 

Anh thực sự có bệnh cũng không nhẹ.

"Được, nếu có gan thì em đừng đi ra, bây giờ tôi sẽ bảo Jin đi lấy chìa khoá.” 

Suga đứng ngoài cửa uy hiếp nói, anh đứng ôm tay, không có ý định rời đi, anh dám chắc cô không dám chơi SM. 

3...

2....

1....

Quả nhiên cửa được mở ra. 

Suga đắc ý nhìn cô.

Momo lạnh mặt liếc anh một cái, sau đó nhảy lò cò về phía nhà bếp. 

Suga theo sau, mắt liếc về phía chân cô, cau mày, bá đạo bước đến ôm ngang người cô lên, đi thẳng vào nhà bếp.

Momo cũng không nói gì, mặc kệ anh ôm. 

Anh thả cô xuống, cô cũng không thèm nhìn anh ở trong nhà bếp bận rộn chọn đồ ăn, tìm nồi, chuẩn bị nguyên liệu. 

"Momo, em trưng cái mặt thối ấy ra là có ý gì?” Suga bị lơ cảm thấy vô cùng khó chịu. 

Momo không để ý tới anh, tự mình làm việc của mình.

"Hirai Momo"

Suga nắm lấy tay cô.

Momo hất tay anh ra, sắc mặt lạnh lùng, tiếp tục làm việc của mình.

Suga nắm lấy tay cô lần nữa, lần này, anh nắm rất chặt, ngón tay thon dài trói chặt cổ tay cô, cổ tay cô rất nhỏ, không đủ một nắm. 

Momo muốn rút tay về nhưng không được, chỉ có thể mặc kệ anh nắm. 

Cô không giãy giụa nữa, bướng bỉnh trầm mặc, mặc kệ cảm giác đau đớn ở cổ tay càng ngày càng rõ. 

Suga tàn nhẫn bóp chặt tay cô, bóp đến nỗi tay cô trắng bệch. 

Cô vẫn không hừ một tiếng.

Nếu còn tiếp tục như vậy, anh sẽ bóp gãy tay cô mất. 

Trên mặt vẫn không hề có ý nhận thua. 

Suga buông tay cô ra, ánh mắt âm trầm trừng mắt nhìn cô, "Momo, tôi thực sự bị em coi thường mà."

Anh đúng là có bệnh.

Momo liếc anh một cái, sau đó lại đến bên bếp nấu nướng. 

"Tôi thực sự con mẹ nó đáng khinh sau khi tìm người phụ nữ như em, vì sợ làm tổn thương đến em mới đẩy em xuống xe, vì lo lắng cho em mới đi theo em cả đoạn đường, con mẹ nó còn đáng khinh hơn là tôi còn coi trọng em hơn cả con của mình.”

Suga tức giận hét lên sau lưng cô, giơ chân đạp cái tủ bên cạnh, sau đó đùng đùng tức giận rời đi. 

"..."

Momo đứng trước kệ bếp, nghe vậy cả người không khỏi giật mình, khiếp sợ nhìn bóng lưng anh rời đi. 

Anh nói, hôm nay anh vì sợ cô bị tổn thương nên mới đẩy cô xuống xe, anh nói, anh còn coi trọng cô hơn cả con của mình. 

Coi trọng.

Suga sẽ không phải là thực sự coi trọng cô chứ?

Momo bị suy nghĩ của mình là giật mình, cô chỉ cảm thấy hoang đường, từ khi anh ép cô ký hiệp ước, cô liền biết Suga hẳn là không hứng thú với cô, nhưng biểu hiện của anh bây giờ lại giống như là anh yêu cô mà không được báo đáp vậy. 

Yêu, cái chữ này căn bản không có khả năng phát sinh trên người cô và Suga, nhưng hôm nay chính miệng anh lại nói ra hai chữ “coi trọng". 

Nếu như Suga thật sự thích cô, cô phải làm sao để thoát khỏi lòng bàn tay của anh? 

Momo càng nghĩ càng sợ, cả người lạnh lẽo dựa vào bếp, mềm nhũn. 

Một hồi lâu, Momo mới khôi phục lại, làm xong bữa trưa. 

Cô chờ anh trong phòng ăn.

Một giờ, hai giờ trôi qua, Suga vẫn không xuất hiện.

Momo tự mình ăn bữa cơm lạnh ngắt, mãi cho đến tôi, cô mới đi hâm lại thức ăn, cô ý thức được lần này Suga tức giận thật sự rồi. 

Ngay cả cơm cô làm anh cũng không ăn. 

Con dọn dẹp bát đũa xong, dựa vào tường nhảy lò cò về phía phòng sách. 

Jin mang theo chiếc hành lý, thấy cô cúi đầu nói, “Hirai tiểu thư.” 

"Kim quản gia, ông đi đâu vậy?”

Momo khập khiễng đứng trên đất hỏi.

"Thiếu gia về biệt thự Sâm Lâm, tôi cũng phải trở lại, nên thu thập chút hành lý.” Jin nho nhã nói. 

Thì ra Suga về biệt thự lớn bên kia, chẳng trách không tới ăn cơm. 

Momo gật đầu, "Vậy mấy ngày nữa anh ta không tới đây sao?” 

Jin gật đầu, "Vâng, tôi thấy có vẻ như thiếu gia muốn ở lại lâu dài.” 

"Là vậy à, tôi biết rồi. Vậy ông đi thong thả, chân tôi không tiện, không tiễn ông được.” Momo lễ phép nói.

Ở lâu dài.

Ý chính là một thời gian nữa Momo sẽ không tới đây nữa, không cần phải nhìn thấy anh ta nữa, cô thầm thở phào nhẹ nhõm. 

Thành thật mà nói, bây giờ cô không biết nên đối mặt với Suga như thế nào, chỉ là quan hệ hiệp ước thì tốt, không cần mang theo quá nhiều tình cảm phức tạp. 

Không cần gặp mặt thì càng tốt.

Jin quan sát vẻ mặt Momo , gật gật đầu, mang theo hành lý rời đi.

Trong biệt thự Sâm Lâm giống như một toà thành, bên trong không khí trong lành ngập tràn. 

Trên sân golf.

Suga đứng trên bãi cỏ xanh, mặc bộ quần áo thể thao nổi bật dáng người tuổi trẻ, cánh tay thon dài nằm chặt gậy golf, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía lỗ đen, không động đậy, cứ như vậy trừng, dần dần, trong mắt anh không còn tiêu cự, không ai biết anh đang nghĩ gì. 

Dahyun cùng mấy người phụ nữ ăn mặc mát mẻ gợi cảm, ngồi bên cạnh ăn ăn uống uống, mỗi người đều âm thầm so sánh mình với những người kia. 

Bỗng dưng, Dahyun bưng một chén trà lạnh đi về phía Suga, dáng người chữ S lung linh ẩn hiện, xinh đẹp đưa cốc cho Suga, " Min tiên sinh, uống chén nước giải lao chút đi."

Suga thu mắt lại, không lộ vẻ gì liếc nhìn cô một cái, đưa tay tiếp nhận.

Thấy anh uống cốc trà do chính mình mang đến, Dahyun có chút đắc ý nhìn về phía những người phụ nữ kia cười, sau đó uốn éo dựa vào người Suga, giọng nói kiều mị, “Min tiên sinh, hôm nay mặt trời thật nóng a, để em xoa bóp cho anh nha.” 

Suga đã lâu không trở lại biệt thự, nghe anh tới, tất cả mọi người để muốn giữ anh lại. 

Cô nàng dựa vào người, mùi hương nước hoa gay mũi bay vào mũi anh. 

Suga lập tức phản cảm đẩy ra, không vui nói, "Cô dùng nước hoa gì mà khó ngửi như vậy?” 

Dahyun bị đẩy ngã xuống đất, oan ức nói: “Đây không phải nước hoa mà anh thích nhất sao?” 

Gu của Cung Âu thay đổi rồi a. 

Trước hắn anh vẫn thích mùi nước hoa của cô a.

Bây giờ anh lại ghét sao?

Suga nhíu mày, xem ra anh muốn hỏi Momo xem cô xức nước hoa gì, mùi hương nhàn nhạt kia thật dễ chịu.

Anh lại muốn Momo, chết tiệt, một người phụ nữ không biết điều thì có gì tốt chứ?

Suga anh cái gì cũng không nhiều, chính là tiền nhiều hơn phụ nữ. 

Suy nghĩ trong đầu Suga biến mất, lạnh lùng nhìn về phía Dahyun, một tay đặt trên gậy golf, giơ tay nói với cô ta, “Đứng lên.”

"Min tiên sinh." Thấy thế, Dahyun thụ sủng nhược kinh, vội vã nắm chặt tay anh, như con chim nhỏ dựa vào người anh, “Anh đối với em thật tốt.” 

Lúc này mới giống một cô gái.

Còn Momo, lúc cần biết điều lại không biết điều, dám tức giận với anh, mới không lạnh nhạt với cô mấy ngày, cô đã nghĩ mình được cưng chiều đến tận trời.

Suga sắc mặt khó chịu, mùi nước hoa trên người Momo lại bay đến, khó ngửi vô cùng. 

"Đổi mùi nước hoa này cho tôi.” 

Suga cuối cùng vẫn là nhịn không được đẩy cô ta ra. 

“Vâng.” Dahyun bị thái độ thất thường của anh làm tâm trạng vừa tốt lên của cô tan vỡ, uỷ khuất rời đi. 

Mấy người phụ nữ dưới tán ô thấy cô bị xua đuổi cười đến run cả người. 

Jin ngồi trên xe đánh gôn từ xa lại gần, để hành lý lại trên xe, chậm rãi đi về phía Suga.

Suga liếc mắt một cái, lão già chính là lão già, bước nào cũng chậm.

Anh thu hồi ánh mắt, vung tay lên đánh bóng.

"Thiếu gia, tôi đã trở về." Jin đi tới cúi đầu nói.

"Ừ." Suga cũng không nhìn ông cái nào, đánh gôn, ngoài miệng nhẹ như gió nói, “Cô ấy không phải đang náo loạn chứ?” 

Hiện tại anh đi rồi, cô còn không đến khóc lóc xin anh trở lại chứ.

Jin nghe vậy ho nhẹ một tiếng, lui về phía sau một bước, thấp giọng nói, "Hirai tiểu thư không náo loạn.”

"Cô ấy không cầu xin ông đưa đến gặp tôi sao?” Suga giống như lơ đãng nói, "Ông cho người đón cô ấy, chân cô ấy không tiện.” 

"Ạch." Jin cố gắng rõ ràng nói, không thể không phá hoại sự tự tin không tên này của chủ nhân, “Hirai tiểu thư cũng không cầu xin tôi.”

Tay Suga nắm chặt gậy golf cứng đờ, lạnh lùng nhìn về phía Jin, "Ông nói cái gì?"

"Hirai tiểu thư xem ra rất bình tĩnh." Jin nói.

Rất bình tĩnh, được lắm, rất bình tĩnh.

Suga giận tái mặt, “Ông có nói cho cô ấy biết sắp tới tôi sẽ không trở lại, chỗ này cũng có rất nhiều phụ nữ.”

Anh cũng không tin, cô sẽ không tranh giành tình nhân.

"Nửa câu sau tôi không nói, nhưng tôi nghĩ Hirai tiểu thư biết rõ.” Momo khác Dahyun. 

Biết rõ, biết rõ anh có nhiều phụ nữ mà còn bình tĩnh như vậy. 

Momo, em điên rồi.

Suga tức giận đập cái gậy gôn trên tay, lạnh lùng thốt, "Tiến hành kinh tế với cô ấy cho tôi.” 

Lần này, cô nhất định phải tới cầu xin anh tha thứ.

"Ạch, thiếu gia, ngoại trừ nhà, ngài cũng không có cho Thời tiểu thư thứ gì." Jin tốt bụng nhắc nhở anh.

Không giơ tay xin tiền, làm sao bị ràng buộc kinh tế. 

Suga khựng lại, từ khi cô ở với anh, anh không cho cô tiền sao, không phải phụ nữ đều đòi hỏi trang sức mỹ phẩm từ anh sao? 

"Thế còn đồ ăn?”

"Đồ ăn đều tự Momo tiểu thư tự bỏ tiền mua.” Jin nói rõ ràng. 

Momo không thích người khác quấy rối đến không gian của cô, Jin cũng không sắp xếp người làm, cô luôn tự mình mua đồ làm cơm. 

"Cô tự mua." Suga choáng váng, không ngờ khoảng thời gian này anh lại ăn không ở không. 

Lần trước lúc đi dạo siêu thị, cô không dùng thẻ mà Jin đưa cho.

Đáng chết.

Suga giận không chỗ phát tiết, ánh mắt tàn bạo trừng mắt về phía Jin, "Tại sao không sớm nói cho tôi biết, ông già nhà ông càng ngày càng không quy củ rồi."

Lại để anh bám váy đàn bà

"Thiếu gia, là lỗi của tôi."

Jin nhận sai.

Momo không nói, thiếu gia không nói, ông cũng không thể tự quyết một mình.

"Vậy thì quản chế cô ấy, nói chung, tôi muốn cô ấy phải đến cầu xin tôi.” Suga lạnh lùng nói, đi về phía xe đánh gôn. 

Mấy người phụ nữ lập tức lại gần, lại bị Suga đạp xuống. 

Không thấy anh đang buồn bực muốn chết sao.

Người cần dính thì không dính, người không cần dính thì một đống, phiền chết anh.

____________________________________

~ Lời tác giả ~

- Dạo này tui viết ngọt quá không nhỉ >< mà viết có chậm quá không TT con e tui đọc nó cứ bảo là tui viết dài dòng -..- cho tui xin ý kiến đi ạ TT
* Cho tui ít sao vàng điii ạ ^^*
7 : 35 ~ 20170917

____________________________________

End Chap ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro