CHAP 36 : Nhớ lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Em ăn chậm một chút, không có ai ăn tranh với em đâu." Suga thích xem cô ăn cơm, nhưng rất ghét tướng ăn xấu xí này của cô.

"Anh không cần phải để ý đến tôi."

Momo cắn bánh mì mơ hồ không rõ, tiếp tục ăn rất nhanh.

Cùng Suga ở chung một chỗ tới nay, cô hiểu rõ, nếu không muốn bị đói bụng, phải ở trước mặt Suga ăn nhanh, hắn là Dạ Dày Đại Vương, mặc kệ lúc nào, một khi hắn ăn xong, thấy cô ăn vẫn còn, nhất định sẽ đoạt lấy ăn không chừa cho cô một miếng.

Cô thỉnh thoảng phải đói bụng.

Sáng sớm nay vận động trên giường cùng hắn, cô đã đói không chịu được, không kiêng dè hình tượng cái gì nữa.

Suga nhìn động tác của cô, khó chịu nhíu mày, không hề nói cái gì, ưu nhã ăn xong một phần, sau đó cánh tay dài duỗi một cái, dễ như ăn cháo mà đoạt lấy đồ ăn của cô trong lòng, thành thạo bỏ vào miệng nhai.

Hắn ăn rất tự nhiên.

Momo miệng đầy trứng cùng bánh mì, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.

Hắn chính là cố ý làm cho cô ăn không đủ no đi.

"Đều là của tôi." Momo bất mãn nói

Ăn xong, Suga thong dong bình tĩnh xoa tay một chút, hai con mắt nhìn về phía cô lộ ra ý cười.

Momo giờ khắc này hi vọng chính mình biến thành một con chó. Cô nhất định sẽ nhào tới cắn hắn mấy cái.

Dùng xong bữa sáng, Suga thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, Momo bị bức ép đưa hắn đến cửa, thuận miệng hỏi, "Đúng rồi, Mina có tin tức gì chưa"

Nghe vậy, Suga sắc mặt lạnh lẽo, không vui nhìn về phía cô, "Vẫn đang tra, em gấp cái gì"

Suga nói trở mặt liền trở mặt.

Vẫn đang tra hay là không muốn tra đi.

"Tôi biết rồi." Momo không nói gì nữa, tiễn hắn ra ngoài.

Ngoài cửa, Jin cùng mấy bảo tiêu đã đang đứng chờ.

Suga đi ra cửa, Momo đang muốn đóng cửa, chỉ thấy đôi mắt Suga đang tàn bạo mà nhìn mình, cô bất đắc dĩ hướng người ra phía trước, nhón chân lên khẽ hôn khoé miệng hắn một cái.

Suga không vừa lòng mà đem cô ấn vào trong lồng ngực hắn, đem cái hôn này sâu sắc thêm, dài hơn.

Một phen ôm hôn xong, Suga mới do dự buông cô ra, lời nói không vui, "Buổi tối cùng tôi đi tham gia một buổi tiệc rượu."

"Anh không phải đi dự tiệc với nhóm người đó a?”

Momo sửng sốt, nhìn về phía Jin, còn có một đoàn người đứng cạnh.

Có nhóm đối tác, nhóm thư kí cùng vài nhóm người khác.

"Kêu em đi em liền đi, sao nói nhảm nhiều như vậy." Suga bất mãn mà nhíu mày.

"Nhưng là cùng anh dự tiệc nhất định sẽ bị mọi người để ý, em tôi là một đại minh tinh, tôi sợ truyền thông sẽ viết linh tinh, đến lúc đó tạo thành ảnh hưởng không tốt." Momo nói.

Cô thực sự không muốn cùng Suga tham dự bất kỳ bữa tiệc công khai nào, cô chỉ muốn càng ít người biết về mối quan hệ của cô và anh càng tốt, như vậy lúc rời đi còn có thể lừa gạt mình chỉ là một hồi hoang đường.

Tất cả có thể lại bắt đầu lại từ đầu.

Bằng không, lấy sự nổi tiếng của Suga, tương lai nếu cô rời đi, truyền thông cũng sẽ không buông tha cô.

"Có thể viết linh tinh cái gì, có được người là người phụ nữ của Suga, như vậy danh ti cô ta liền nổi tiếng hơn một chút." Suga hừ lạnh một tiếng, lại nói, "Có điều, tôi tham gia tiệc rượu luôn luôn không công khai."

Ngoại trừ lần trước tham dự tiệc cưới của em cô, đó là do cô chạy đi.

"Ách"

Momo gật đầu.

Suga xoay người chậm rãi đi ra ngoài, bỗng nhiên, hắn dừng lại, lạnh lùng nhìn về phía Momo, ánh mắt sắc bén như dao, "Thật không biết ngươi là tỷ muội tình thâm, vẫn là thuần túy không muốn để cho người ngoài biết quan hệ của chúng ta."

Lúc Momo trong lòng cả kinh, mặt ngoài nỗ lực duy trì bình tĩnh, miễn cưỡng nở nụ cười, "Thật không biết em là vì tình cảm chị em sâu nặng, hay là sợ mọi người biết mối quan hệ của chúng ta”

Momo trong lòng cả kinh, ngoài mặt cố gắng duy trì bình tĩnh, miễn cưỡng cười, “Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi không phải người nổi tiếng, có gì phải sợ”

"Tốt nhất là vậy"

Suga lạnh lùng nói, lòng như được cái gì đó làm dịu mát. Khi cô ở chỗ đó, hắn luôn cảm thấy như được che chở vậy

Suga đi rồi, Momo thu thập nhà cửa xong liền chọn mặc một chiếc váy đơn giản gọn gàng, kết hợp với chiếc thắt lưng da màu nâu, mang một đôi giày da.

Cô đứng ở trước gương, tấm gương phản chiếu chính cô toát lên khí chất tao nhã

Người ta nói người đẹp vì lụa quả không sai chút nào. Suga không cho phép cô mặc những quần áo rộng rãi tầm thường kia nữa, váy của cô nhiều hơn trước, khí chất của cô so với trước cũng khác.

Không biết có tính là tiến bộ hay không.

Momo chải lại tóc, cầm lấy túi ra ngoài.

Cô bước ra khỏi cổng Thiên Chi Cảng, đứng bên lề đường, nhìn xe cộ trên đường, chuẩn bị vẫy một chiếc xe taxi.

Bỗng một chiếc xe mui trần Porsche màu trắng đi đến đậu trước mặt cô.

"Momo" Taehyung ngồi ở ghế lái, quần áo giản dị, nho nhã, nhưng không đánh mất tuổi trẻ, hắn tháo mắt kính xuống, mỉm cười nhìn về phía cô, "Đang đi, vừa lúc nhìn thấy em, lên xe đi."

Momo sửng sốt, không phải hẹn gặp mặt ở quán cà phê sao?

Đi ra vừa vặn thấy cô sao?

Hắn không hề hiếu kỳ tại sao cô lại xuất hiện tại Thiên Chi Cảng ư?

Momo trong lòng không khỏi nghi ngờ, nhưng không tỏ vẻ ra ngoài, chỉ cười cười nói, "Gặp được anh ở đây thật tốt quá, vậy anh đưa em xem tài liệu của Minap đi."

Taehyung ngước mắt nhìn cô, ngón tay chỉnh lại kính một chút, ôn hòa nói, "Tư liệu anh để ở công ty, vốn là chuẩn bị đến quán cà phê, trên đường vừa vặn nhìn thấy em, hay em cùng anh đến công ty đi."

Lý do không thể từ chối được.

Momo nghĩ mãi không ra lý do cự tuyệt, liền gật đầu đi tới ghế phụ ngồi, "Đa tạ."

"Chỉ là một việc nhỏ, em không cần nói cám ơn với anh." Taehyung mỉm cười nói, tay xoay vô lăng, quay xe rời đi.

Momo ngồi trên xe, đây là lần đầu tiên cô ngồi vào xe của Taehyung.

Nhớ khi còn nhỏ, toàn là cô lái xe chở hắn.

"Đây là nước hoa Dier của Kim Thị" Taehyung bỗng nhiên nói.

Momo sững sờ, ý thức được mùi nước hoa là trên người mình, liền cười nhạt, "Đúng vậy a."

"Đây là loại nước hoa mới nhất giúp tinh thần thoải mái, hương cây cỏ thật sự rất thích hợp với em”

Taehyung tựa như nói chuyện phiếm bình thường.

"Có đúng không"

Momo gật đầu.

Trong thời gian đầu hắn mất trí nhớ, cô không thể chịu được, cả người gần như phát điên lên, muốn cùng hắn có chút quan hệ nhưng không thể, cô tuyệt vọng liền đi làm việc bán thời gian, vì biết đâu hắn có thể tham dự thiết kế nước hoa.

Sau đó, cô cũng dần quen với mùi nước hoa này.

Nhiều năm như vậy, Dier đã ngày một khác, nhưng mùi hương cũng không khác là mấy, cô cũng là vì thói quen mà dùng thôi.

Hai người tán gẫu về nước hoa, suốt đường đi cũng không ngượng ngùng, 30 phút sau, Momo ý thức được không đúng lắm, "Công ty Mộ thị và Thiên Chi cảng đâu có xa như vậy a"

"Ách, anh còn muốn đi một chỗ, em không vội chứ"

Taehyung có chút áy náy liếc nhìn cô một cái.

"...."

Cô đã lên xe của hắn còn có thể nói cái gì chứ, chả lẽ cô bỏ tài liệu lại mà rời đi sao.

Momo cắn môi, nếu như đổi lại trước đây, cô sẽ rất cao hứng có thể cùng hắn ở chung một chỗ, nhưng bây giờ cảnh còn người mất. Ở chung sẽ chỉ làm cô cảm thấy không dễ chịu.

"Thật không tiện." Taehyung nói.

Cô còn có thể nói cái gì, chỉ biết cười trừ, "Không có gì."

Xe dừng lại, Taehyung đẩy cửa xe ra đi xuống, hướng mắt nhìn cô, "Momo, em cũng xuống một chút đi, ngồi xe lâu như vậy cũng mệt mỏi."

"Không cần, lo chuyện của anh đi."

Momo nói.

" Được , vậy anh đi vào việc chính." Taehyung nói, "Vì thấy em buồn chán quá nên quyết định đi đến đây một chút, nơi này đã từng là Công viên trò chơi lớn nhất toàn quốc."

Taehyung nói xong rời đi.

Công viên trò chơi

Momo sửng sốt, ngước mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy một cửa lớn nhiều màu sắc ở đó, rất nhiều cây thông đại thụ hợp lại tạo ra mấy chữ to – Công viên Đại Phong.

Công viên Đại Phong.

Momo ngạc nhiên khi nhìn thấy cánh cửa lớn ở trước mắt, cả người cứng ngắc như một bức tượng.

Đã lâu lắm rồi cô mới đến đây, thật không ngờ bây giờ ở đây lại như vậy. Hơn mười năm trước nơi đây thật sự rất huy hoàng, trong công viên cái gì cũng có, rất tuyệt với

Năm đó, là lần sinh nhật thứ 11 của cô.

Taehyung biết cô thích chỗ này nên đã nén cha mình cùng cô đến đây chơi.

Hai người bọn họ sau đó bị cha hắn bắt được lôi về.

Hai người lúc đó ngồi dưới gốc cây kia mà chơi với nhau suốt cả ngày không thấy chán.

Chủ yếu đều là hắn ngồi đó nghe cô kể, khiến cho cô đặc biệt hài lòng.

Momo chậm rãi đi vào trong, nhìn từng cái từng cái, hồi ức trở về nhiều năm trước đây

Ngày đó, chỗ bên kia có rất nhiều cầu trượt, trẻ con đều thích.

Momo nhìn ngắm xung quanh, phảng phất giọng của một cô bé năm nào, đặt tay lên vai Mộ Thiên Sơ nói cho hắn biết, "Thiên Sơ, không phải sợ, em đẩy anh xuống, cái này chơi cực kỳ vui."

"Được."

Cậu bé đó hoàn toàn tin tưởng cô bé, được cô đẩy xuống thang trượt, vui vẻ cười haha.

Bên tai cô phảng phất còn có thể nghe được tiếng nói cười của hai đứa trẻ bên gốc cây ngày nào. 

Những thứ đó đều đã qua.

Momo lập tức quay đầu đi, không để cho mình loạn tưởng, cô quay người lại, đã thấy Mộ Thiên Sơ đứng cách đó không xa, ánh mắt phức tạp nhìn cô.

Vừa nãy chỉ là một đứa trẻ trong trí nhớ của cô.

Hiện giờ trước mặt cô mới chính là Taehyung.

Momo viền mắt ửng hồng, Taehyung yên lặng nhìn cô.

Lòng của nàng bị chấn động mạnh mẽ, trong nháy mắt đó, cô có ảo giác, Taehyung đã nhớ ra cô...

Một lát sau, Taehyung mỉm cười nhằm hướng cô đi tới.

"Tại sao lại dẫn em tới đây" Momo nhìn hắn hỏi.

"Anh chuẩn bị mua lại nơi này để xây một xưởng chế tạo nước hoa." Taehyung nhìn kỹ cô, "Em làm sao vậy, mắt làm sao lại đỏ"

Hóa ra là như vậy.

Không phải là vì hắn nhớ lại mới dẫn cô tới.

Không nhớ ra được cũng tốt, hiện tại dưới tình hình như thế nhớ lại đối với hắn không có gì hay.

Những ký ức này, cô đều đã chuẩn bị mai táng.

"Chỉ là gió thổi vào làm cay mắt thôi." Momo nháy mắt một cái, nói, "Vậy anh bàn xong công việc rồi à"

"Làm xong rồi, đi thôi."

Taehyung nói, cùng cô rời đi.

Tiếp đó, Taehyung trực tiếp đi đến công ty, Momo đứng ven đường chờ, chỉ chốc lát sau, Taehyung cầm một chồng tài liệu dày cộp đưa cho cô, "Em còn muốn đi đâu, anh đưa em đi."

"Không cần, em có thể tự mình đi đến ga tàu điện."

Momo cầm trong tay tập tài liệu, khéo lời từ chối.

"Vậy để anh đưa em đến ga tàu điện.”

Taehyung vẫn kiên trì. Momo muốn nói cái gì, Taehyung đã đi lấy xe, cô không thể làm gì khác hơn là lại một lần nữa ngồi trên xe của hắn.

Chỗ này cách đường sắt rất gần.

Cả đoạn đường không nói chuyện.

Sau khi đến trạm tàu điện ngầm, Momo cởi đai an toàn đang muốn xuống xe, Taehyung bỗng nhiên mở miệng, "Kim thị đang nội chiến.”

"Cái gì?"

Momo run lên, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Taehyung ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt dịu dàng bây giờ vô cùng mệt mỏi, dường như rất mệt.

"Cô cũng biết trên tôi còn có một người chị, khi tôi còn bé, tôi đã bị mù, cha tôi chê tôi khiến ông ấy mất mặt, liền chỉ chú tâm bồi dưỡng chị gái tôi.” Taehyung nhìn phía trước nói, "Hiện tại, cha tôi muốn kéo tôi lên, có thể chị gái tôi sẽ tranh giành vị trí tổng giám đốc với tôi. Tôi bàn việc mua đất xây nhà xưởng cũng chỉ vì muốn lập thành tích.” 

Thì ra bên trong Kim thị còn có chuyện như vậy, chị em tranh đấu. 

Khó trách hắn không có chút dáng vẻ hạnh phúc tân hôn nào cả, cả người uể oải, hẳn là làm thái tử Kim Thị cũng là do thân bất do kỷ đi. 

Chỉ là tại sao hắn lại nói cho cô biết những điều này.

Những mệt mỏi này không phải nên nói cho vợ hay sao, để vợ hắn có thể chia sẻ với hắn. 

Momo hơi nghi hoặc một chút, nhưng hỏi tại sao, khẽ nói, "Dù vậy thì công việc vẫn là công việc, đừng để mệt mỏi quá, Sana và đứa nhỏ mới là người cần anh nhất." 

Nghe vậy, Taehyung nhìn về phía cô, ánh mắt bình tĩnh, cũng không nói một câu.

"Làm sao vậy, tôi nói gì sai sao?" cô hỏi.

"Không có gì." Taehyung lắc đầu, nhìn cô thật sâu.

"Vậy tôi xuống xe, cám ơn anh đã giúp tôi.” Momo giơ tài liệu trong tay, cười nói cảm ơn, sau đó đẩy cửa xuống xe.

"Ừ, gặp lại."

Taehyung nhìn cô rời đi, tinh tế, mỹ lệ, cách hắn càng ngày càng xa.

Hắn nghĩ tới cô lúc ở công viên liền đỏ mắt, tay nắm vô lăng thật chặt, bây giờ hắn vẫn còn quá nhiều chuyện chưa giải quyết hết.

Kim thị.

Sana.

Mọi việc vẫn chưa được giải quyết, đến khi hắn giải quyết được thì mới có thể muốn làm gì thì làm. 

Đợi hắn thêm một thời gian nữa, đợi hắn một chút, Momo.

Tạm biệt Taehyung, Momo trở lại nhà, ném túi xách ngồi xuống ghế salong, mở tập túi giấy ra, trước mắt hiện lên vẻ mặt mệt mỏi của Taehyung. 

Không biết tại sao cô cảm thấy Taehyung trở nên hơi kỳ quái.

Từ lần trước trong hôn lễ trên đảo Mây, một mình hắn chạy đến rừng cây, sau đó, hắn bắt đầu gọi cô là Momo thì hết thảy đều trở nên rất kỳ quái.

Trước hắn căm ghét cô như vậy, mỗi lần gặp cô đều hận không thể làm như không thấy.

Chuyển biến này cũng lớn quá đi.

Momo tựa lưng trên ghế salông, nghĩ thế nào cũng không thông, đơn giản không nghĩ nữa, mở ra tài liệu trong tay

Lật thêm vài tờ, Momo phát hiện lý lịch Mina vô cùng phức tạp.

Từ sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy đi du lịch rất nhiều quốc gia, đến rất nhiều nơi, có mất bạn trai, bây giờ độc thân, lại tham gia nhiều câu lạc bộ vũ đạo, ngoại ngữ, cả mỹ thuật nữa. 

Thì ra những năm gần đây Mina lại sống thoải mái như vậy.

Cô liền nhớ tới Mina khi còn học ở đại học đã là một cô gái của nghệ thuật rồi, piano, vũ đạo đều vô cùng xuất sắc. 

Hiện giờ tên của cô ấy trên blog là người tâm phúc, xuyên sư. 

Mina đem những hình ảnh sinh hoạt muôn hình muôn vẻ lên mạng, khiến ai cũng yêu thích. 

Thì ra Mina là người tâm phúc, cô không chơi blog nên không biết chút nào.

Chưa kịp xem xong, Momo đã suốt ruột lấy điện thoại ra gọi vào số điện thoại trong tài liệu. 

Cô muốn làm sáng tỏ vụ việc ba năm trước. 

Tắt máy.

Taehyung ghi trong tài liệu ba số điện thoại, cô gọi tới từng số, tất cả đều tắt máy. 

Momo cau mày, sao điện thoại lại không thông, vẫn là tắt máy, hay Mina lại đổi số điện thoại. 

Suy nghĩ một chút, Momo lấy điện thoại di động ra, download app Microblogging, sau đó nhập tên Mina Myoui vào. 

Blog của Mina rất hot, phía dưới rất nhiều chia sẻ, Momo liếc mắt nhìn bức ảnh trên cùng của Mina.

Giống như thời đại học, Mina dáng vẻ xinh xắn với mái tóc dài đến eo màu đen, gương mặt không trang điểm, khí chất nghệ thuật thanh tân vô cùng. 

Bàn về tướng mạo, Momo cảm thấy Mina không mỹ lệ hơn Sana, nhưng trên người Mina lại có khí chất khiến người ta thoải mái, Sana không có, cô lại càng không có.

Momo gửi lời mời kết bạn.

Gửi xong, Momo thu dọn tư liệu lại.

Tìm được Mina rồi.

Cách chân tướng cũng không xa, sự hoang tưởng của Suga chỉ tin bản thân mình, cố chấp đến chết, cô nói gì cũng đều vô dụng, cũng may mà hiện giờ cô đã tìm được nhân chứng.

Momo nhìn đống này, lập tức cô có thể thoát khỏi nơi này, trở về sự tự do của chính mình.

Nghĩ tới đây, Momo rất cao hứng.

Rốt cục cũng nhìn thấy ánh sáng hy vọng.

Có điều mãi đến tận hoàng hôn, điện thoại Mina vẫn tắt, lời mời kết bạn trên blog cũng không thấy tin tức gì. 

"Chắc là bận rồi nhỉ?” 

Momo vuốt điện thoại di động tự nhủ nói.

"Ai đang bận? Momo , tốt nhất là em phải nhớ tôi.”

Một giọng nói trầm thấp khiêu gợi truyền đến, đầy rẫy bá đạo.

Một giây sau, Momo đứng trước tủ quần áo liền rơi vào một vòng ôm, Cung Âu từ sau cuốn lại cô, cúi đầu liền hôn lên mặt cô một cái.

Anh luôn thích xuất hiện đột ngột.

Cũng không hiểu đây là cái sở thích biến thái gì của Suga, mỗi lần trở về đều im hơi lặng tiếng, sau đó đột nhiên ôm lấy cô. 

Trước đây cô còn sợ hãi nhưng bây giờ khi bị doạ cô đã có thể bình tĩnh được rồi.

"Anh đã về rồi."

Momo trong lồng ngực anh, mặt nhìn anh, Suga liền nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn cô, thưởng thức đôi môi mềm mại nhẵn nhụi của cô. 

Momo chỉ có thể thuận theo.

Suga càng hôn càng tập trung, hàm răng cạy môi cô ra,hôn cô cuồng nhiệt, cánh tay dài đưa cô càng vòng càng chặt, hận không thể vùi thân thể mình vào bên trong.

"Thiếu gia, tôi đưa lễ phục của Hirai tiểu thư đến rồi.” Jin mang theo một bộ lễ phục tới, thấy hai người đang hôn nhau đến không biết trời đất là gì thì có chút lúng túng. 

Suga giống như không nghe thấy gì, tiếp tục hôn cô, cảm thấy hôn môi vẫn chưa đủ, anh liền đẩy cô lên tủ quần áo, môi mỏng hôn lên mặt cô, cổ cô, càng lúc càng mãnh liệt. 

Bắt đầu từ ngày mai, anh muốn mang theo cô gái nhỏ này đến công ty.

Một ngày không nhìn thấy anh giống như lên cơn nghiện, lúc nào cũng muốn trở về. 

Momo bị anh hôn không thở nổi.

Một lúc sau, Suga hôn đã nghiền mới cảm thấy đủ, buông cô ra, hai má Momo nóng bừng, đưa tay sờ lên môi của mình, cảm thấy có chút sưng.

Người đàn ông này thực sự phát cuồng vì gặm nhấm mà.

"Sưng một chút mới gợi cảm." Giống như biết cô đang nghĩ gì, Suga tà khí địa nở nụ cười, ngón tay sờ qua môi cô, lập tức nhìn về phía cửa, tâm tình thật tốt, "Đem lễ phục vào.”

Lễ phục.

Momo vuốt môi nhìn phía cửa, chỉ thấy Jin cúi người đứng ngoài cửa, nghe vậy mới thẳng người đi vào, tay cầm bộ lễ phục màu đen, đi về phía Momo.

"Đây là..."

Momo nghi hoặc.

"Thiếu gia chọn lễ phục cho tiểu thư, mặc trong buổi tiếc tối nay.” Jin nói, “Đây là tác phẩn của Milan Alisa, thiết kế của cô ấy luôn có giá trên trời, bộ này có tên là bầu trời đêm.” 

Momo nhìn sang, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh diễm.

Là một bộ váy ngắn màu đen, giống như màn đêm, chất liệu tơ lụa mềm mại, cổ áo thiết kế giống như là trang phục cổ, trên làn váy trang trí lấp lánh như ánh sao, lấp lánh lấp lánh. 

"Váy đẹp quá.” 

Momo thán phục lên tiếng.

"Cũng không nhìn xem là ai chọn." Suga đắc ý nhíu mày, ngồi vào một bên ghế nói, “Thay vào đi.” 

"Được."

Momo gật đầu, nhận váy đi tới phòng tắm, cởi quần áo trên người ra, đổi váy, hai tay kéo khoá sau lưng.

Vừa mới kéo được một nửa, liền nghe thấy cửa phòng tắm mở ra.

Một giây sau, một bộ vuốt sói lại gần, trực tiếp kéo nốt nửa khoá còn lại sau lưng cô, thay cô làm nốt quá trình cuối cùng. 

Chủ nhân của bộ vuốt này không thể có người thứ hai. 

Momo kinh ngạc xoay người, nhìn người đàn ông cao to trước mặt, lại nhìn cánh cửa mở ra, “Anh vào kiểu gì vậy, tôi đã khoá trái cửa rồi cơ mà.” 

"Từ khi có người dám trốn trong phòng…” Suga vênh vang đắc ý mà nhìn cô, từ giữa hai ngón tay giữa xuất hiện một cái thẻ, giọng nói lộ vẻ gợi cảm, “Tôi liền bảo bộ phận kỹ thuật làm một cái thẻ có thể vào được tất cả các phòng.” 

"Tất cả các phòng"

Momo kinh ngạc đến ngây người.

Lại còn có loại vật biến thái này, khó trách trên mạng nói đừng chọc vào đàn ông kỹ thuật, không phải, cô cũng đâu có trêu chọc anh.

Suga đứng trước mặt cô, lúc này mới tinh tế quan sát cô.

Bộ lễ phục "Bầu trời đêm" mặc trên người cô quả nhiên mỹ lệ, vóc người nhỏ dài, eo nhỏ, gương mặt thanh thuần cùng bộ váy lấp lánh khiến ta cảm nhận được một loại cảm giác gợi cảm không nói rõ được. 

Momo bị anh nhìn khiến không thoải mái liền kéo kéo váy. 

Bỗng dưng, ánh mắt Suga dừng lại trước ngực cô, cổ váy được thiết kế hình chữ A, trên trên bộ ngực có hình giọt lệ rỗng, lộ ra da thịt trắng nõn, hai vai trần lộ ngoài không khí, gợi cảm chết người.

Cổ họng Suga nhất thời khô khan, đưa tay đẩy cô lên vách tường, bắt đầu táy máy chân tay. 

"Đừng nghịch, không phải muốn đi tiệc rượu sao?"

Momo bất đắc dĩ nói.

"Kệ cái tiệc rượu vớ vẩn đó."

Giờ khắc này Suga đâu còn quan tâm đến tiệc rượu gì gì đó, ôm ngang cô lên đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa hôn. 

Lại một trận kiều diễm qua đi.

Suga khôi phục lý trí, vẫn quyết định đi dự tiệc.

Anh bá đạo định đoạt mọi việc.

Momo không thể làm gì khác hơn là mặc lại lễ phục một lần nữa, vừa nhìn vào gương, thấy trên cô mình đầy dấu hôn, lông mày nhíu lại, “Vậy tôi có cần mang áo khoác che vai không?” 

Suga bên cạnh đang mặc bộ tây trang màu đen, hai tay dang rộng như chim ưng, loại động tác mặc quần áo này tản ra luồng khí nam tính chết người. 

Nghe vậy, Suga nhếch môi, cũng không trả lời.

Jin từ ngoài đi vào, tay cầm chiếc khăn choàng lông, “Hirai tiểu thư, thiếu gia đã chọn cho cô chiếc khăn choàng này.”

____________________________________

~ Lời tác giả ~

- thực sự tui không muốn đăng Chap muộn như vậy TT bận quá đi ý TT lịch up sẽ thay đổi thành 1tuần/1chap >< được đăng vào Chủ Nhật , tuần nào rảnh thì đăng thêm chap TT

____________________________________

End Chap ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro