Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ji buông tay, ômlấy Ji Hyo làm cho chân của cô cách mặtđất, anh rất cao nên luôn thực dễ dàng ôm cô như vậy. "Hyo thật tốt." Anh cười lớn, cườiđến thực vui vẻ. Anh yêu cầu không nhiều lắm, chỉ cần ăn no là được. Hơn nữaanh cũng biết Ji Hyo kiếm tiền rất vất vả, cho nên côlàm cái gì anh liền ăn cái gì, huống chi món nào cô làm cũng ngon, anh quả thựcthích vô cùng. Ji Hyo bị anhlàm cho choáng váng, nhưng là nhìn đến nụ cười trong sáng của anh thì cô lạicảm giác được một loại thư thái chưa từng có. Cuộc sống bây giờ thật sự tốtlắm, tốt đến mức cô dường như quên hết tất cả những chuyện đã qua. 'Để chị xuống.' Ji Hyo kéo tayanh, không tiếng động nói, còn tiếp tục như vậy cô thật sự sẽ choáng váng. Từlúc sảy thai đến giờ vẫn chưa lúc nào được nghỉ ngơi tốt, hơn nữa công việc vấtvả khiến thể chất của cô kém cực kì, chẳng qua cô không muốn để Ji nhìn ra mà thôi. Cô vẫn tin bản thân có thể chăm sóc chính mình, cũngcó thể chăm sóc anh. "Được." Ji ngoan ngoãnthả Ji Hyo xuống, trong mắt có một chútthực hiện được ý cười. Anh biết, Hyo tuyệtđối sẽ không giận anh. Ji Hyo ổn địnhthân mình một chút, sau đó vươn tay nhẹ nhàng nhéo mặt Ji. Trải qua mấy ngày ăn ngon ngủ tốt, hiện tại anh đãbéo lên rất nhiều, trên mặt cũng có một ít thịt, mà hình như người lại càngtuấn mỹ hơn một chút. Vốn đã có ngũ quan thâm thúy của con lai, hiện tại thoạtnhìn hình như anh lại càng thêm quý khí (khí chất quý tộc), đây không phải làđiều mà một bộ quần áo có thể làm ra được. Quần áo của Ji đều do cômua, tuy không phải là hàng hiệu gì nhưng mặc trên người anh lại cực kì dễnhìn, loại tao nhã trời sinh này, có lẽ, mặc gì cũng sẽ đẹp. "Hừ, lại nhéo em." Ji xoay mặt đi, nhìn như tức giận nhưng khóe môi lại thấy cong cong. Ji Hyo cườinhẹ, lại nhéo thêm một chút. Bọn họ trao đổi thực ra rất đơn giản, Ji Hyo không có giọng nói, cho nên nơi này chỉ có giọngcủa Ji. Cô thích nghe anh nói cực kì,mặc dù có thời điểm anh cũng sẽ cáu kỉnh, nhưng sau đó lại rất nhanh quên. Rõlà một đứa nhỏ không thể trưởng thành. Ji Hyo vỗ tayanh một chút: 'Chị đi nấu cơm, ngồi đây chờ một lúc nhé!' Có khi bọn họ sẽ giao tiếp như vậy, nhưng cho dùdùng phương thức khác thì Ji cũng luôn dễ dàng biết được ý tứcủa cô. Người mất đi trí nhớ có tâm hồn đặc biệt thuần khiết, cũng có lẽ dothiên phú của Ji cực cao nên học hỏi nhanh hơnnhiều so với người khác. Hiện tại anh biết được rất nhiều, thậm chí còn có thểgiúp Ji Hyo làm vài món ăn, nhưng cô cũngkhông phải thực nguyện ý để anh hỗ trợ, bởi vì chỉ cần anh đụng vào, phòng bếpcủa cô nhất định sẽ biến thành bãi chiến trường. Cho nên, vì cái bụng mà suynghĩ, cửa phòng bếp đã phải đính sẵn một tờ giấy. Ji dừng lại. Ji trợn to hai mắt nhìn chằm chằm tờ giấy, cuối cùngđành phải ngồi lại vào sô pha. Sao lại cấm anh đi vào, anh mới chỉ làm vỡ bacái bát, hỏng hai cái đĩa thôi mà? Nhưng là anh phải biết rằng phòng bếp của bọn họcũng chỉ có ba cái bát cùng hai cái đĩa. Bởi vì ít người, Ji Hyo cũng không sắm nhiều lắm, cho nên khi người nào đólàm hỏng hết đồ đạc thì bọn họ đành phải ăn mỳ ăn liền, ăn nhiều đến mức Ji đều cảm giác mình sắp nôn. Anh không thích mỳ ănliền. Những món khác dù có khó ăn, nhưng chỉ cần là Hyo làm anh đều sẽ thích, trừ bỏ mỳ ăn liền, anh bàixích cực kì. Bởi vì nó không có hương vị mà anh muốn, không cóhương vị của gia đình. Ji Hyo ở phòngbếp làm mấy món đơn giản. Qua khe cửa, cô nhìn thấy được vẻ mặt không tìnhnguyên của Ji thì đột nhiên muốn cười, Ji rất đáng yêu! Nhưng anh vẫn tuyệt đối không được vào phòng bếp,bằng không, cô lại phải mua bát mới. Lực phá hoại Ji thật sự còn vượt qua những gì cô tưởng tượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro