Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ji cười, dung nhan tuấn mỹ như có ánh mặt trời ấm áp hạ xuống, xua tan đi một ít se lạnh đầu đông.

"Hyo nhìn này." 

Ji nheo hai mắt lại, chỉ ra chiếc bàn đã trống trơn. Cực kì hưởng thụ lực đạo trên vai, không mạnh nhưng lại khiến anh thoải mái cực kì.

"Đã xong hết rồi sao?" 

Ji Hyo có chút kinh ngạc dừng lại động tác trên tay, tập tài liệu kia ít nhất cô cũng phải làm tới sáng mai! Ji có thể làm nhanh như vậy sao, công việc này trừ phiên dịch ra còn cần đánh chữ, hơn nữa còn phải đắn đo câu từ, chẳng lẽ anh đánh chữ mà không cần suy nghĩ?

Như vậy là quá nhanh không phải sao?Nhìn khẩu hình của Ji Hyo, anh biết vừa rồi cô nói cái gì, kiêu ngạo nâng cằm lên: "Đúng vậy,đã xong hết rồi nha." 

Anh đắc ý nói xong, ánh mắt như chú cún con chờ chủ nhân khích lệ, đáng yêu cực kỳ.

"Hyo nói xem, em rất lợi hại có phải không?" 

Anh ôm Ji Hyo vào trong ngực, cũng không có ý gì cả, chỉ là coi cô như chiếc gối ôm mà thôi, nhưng so với gối ôm thì thoải mái hơn nhiều lắm.Hơn nữa, anh còn có thể đặt cằm trên đỉnh đầu cô,cảm giác như vậy cũng khá tốt a.

"Ji thật là lợi hại, còn làm nhanh hơn chị rất nhiều." 

Ji Hyo vui vẻ khích lệ, nhẹ nhàng viết chữ vào tay anh. Những động tác như thế này cô thường làm mà không suy nghĩ nhiều lắm, dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ to xác mà thôi, hơn nữa trên người anh luôn mang theo một loại cảm giác ấm áp.

Bắt đầu khiến cô thói quen, bắt đầu, khiến cô thích.Có một vòng tay là dành cho cô, dù đó không phải là của một người nam nhân, dù đó là của một đứa nhỏ không thể lớn, nhưng là, cô vẫn rất quý trọng.

"A..." Ji nở nụ cười,anh được khích lệ cũng giống như đứa nhỏ chiếm được viên đường. 

Ôm Ji Hyo chặt hơn một ít, bờ vai của anh tuy vẫn còn rất đau, nhưng có thể nhìn thấy mặt bàn trống trơn là anh đã vô cùng vui vẻ. Nếu trên đó còn tài liệu, như vậy, tối nay Hyo sẽ không được ngủ. Ji Hyo đi xuống giường, lần này đổi thành Ji ngủ. 

Ngồi quá lâu khiến anh thật mệt mỏi, vừa ghé vào trên giường liền ngủ say, nhưng tay anh vẫn nắm chặt tay nhỏ bé của cô. Ji Hyo nhẹ nhàng vỗ lưng Ji như đang dỗ đứa nhỏ, sau đó kéo chăn cẩn thận đắp cho anh. Chiếc giường này cô ngủ thì rộng, nhưng để anh ngủ thì dường như vẫn hơi nhỏ một chút.

Đến tận lúc Ji đã ngủ say cô mới rút tay ra, sau đó đi đến trước máy tính, ngồi xuống, bắt đầu nhìn phần tư liệu Ji phiên dịch. Cô đọc nhanh như gió, càng xem càng cảm thấy kinh ngạc. Anh thực sự là một thiên tài, tốc độ quá nhanh, hơn nữa còn không mắc một lỗi sai.Cô thật sự không biết phải miêu tả cảm giác hiện giờ của mình như thế nào. 

Ji a... Xoay người, sườn mặt của nam nhân mang theo góc cạnh rõ ràng, dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn càng hiển ra vô cùng tuấn mỹ. Cô tin rằng, nếu anh có trí nhớ đầy đủ nhất định sẽ là một người nam nhân cực kì lợi hại. 

Nhưng là, hiện tại anh cái gì cũng không có.Cô muốn anh nhớ lại mọi thứ nhanh một chút, như vậy mới có thể tìm lại được cuộc sống của mình. Hiện tại anh cái gì cũng không biết, thật khiến cô cảm thấy đau lòng. 

Nhưng là, nếu anh trở lại làm con người của trước kia, phải chăng sẽ để lại mình cô, cô đơn sinh hoạt như vậy?

Lắc đầu, so với cô đơn, cô vẫn hi vọng Ji có thể nhớ lại cuộc sống của mình, dù cho cuộc sống ấy không có sự tồn tại của cô.Xem Ji đã ngủ say, trên dung nhan tuấn mỹ là một mảnh cảm xúc hồn nhiên, đột nhiên khuôn mặt cô có chút ửng đỏ, nụ hôn kia, thật đúng là...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro